Trời ngả về chiều, hắn trở về dinh thự sau ngày làm việc dài. Hắn chưa cảm thấy những tháng ngày mà hắn sống hiện tại lại trở nên vô vị tẻ nhạt đến thế.
Long Mặc bước vào trong sảnh, người người hầu hạ trong dinh thự cúi chào hắn như mọi ngày. Hắn nhìn chăm chú vào trong gian bếp, thấy cô lách cách chuẩn bị bữa tối. Nhưng đến khi nhìn lại thì ra tất cả đều là ảo giác do hắn tưởng tượng.
Phải rồi, cô đã đi rồi kia mà, sao có thể ở đây chuẩn bị bữa tối chứ ?
Hắn lên trên lầu, bước vào trong căn phòng của cô và hắn chung sống trước đây. Mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy cô vẫn là vóc dáng, phong thái như vậy bước tới gần hắn khẽ cười hỏi thăm: "Về rồi ?".
Long Mặc bất giác bật cười cô thức cho đến khi bóng người đó biến mất hắn ngợ ra đã không còn cô nữa. Căn phòng trống huếch hoác, vắng đi bóng hình của cô, tiếng nói, tiếng cười, những lần mỉa mai châm chọc hắn giờ đã không còn nữa.
Bên bàn ghế sofa vẫn là những cuốn sách cô thường xuyên đọc vẫn xếp ngăn nắp bằng bặn ở đó. Hắn mở tủ quần áo ra, toàn bộ những bộ đồ đắt tiền quý giá, hay những chiếc túi hiệu, giày hiệu cô không hề mang đi bộ nào vẫn còn ngay ngắn trong tủ, Lâm Tiểu Thanh duy chỉ lấy những bộ quần áo cũ rích trước kia mà cô dọn tới đây mang đi. Bàn trang điểm vẫn còn vô số mỹ phẩm đắt tiền cô cũng để lại không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646812/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.