Hắn lấy ra chiếc nhẫn cưới kim cương mà cô trao trả, người đi vật ở lại. Chiếc nhận vô chủ đơn độc. Long Mặc trầm mặc nhìn chiếc nhẫn một hồi rất rất lầu, chiếc nhẫn vừa với ngón tay cô sẽ không thể tìm được vị chủ nhân nào khác nữa.
Long Bắc Yến trở vào sau khi tiền hai người đi. Cô ủ rũ đi đến trước mặt hẳn, mỉa mai: "Tiếc sao ? Nhưng muộn rồi. Không biết trân trọng thì khó có lại lắm".
Nói rồi cô trở vào trong.
Nhưng cô nói đúng. Hắn đã mất cô rồi thì khó có thể quay lại như trước. Giá như hắn biết trân trọng cô, giá như hắn có thể thổ lộ lòng mình với cô, giá như lúc đó hắn không tới muộn thì có xay ra cơ sự này không ?
Hắn nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, đè nén cảm xúc bi thương buồn bã trong lòng, muốn khóc không thể khóc ra, chỉ biết ngậm ngùi nuốt cay đắng vào trong chịu đựng.
Thành phố C - Vịnh Cảng Đông...
"Ba à, từ nay chúng ta sống ở đây nhé ?".
Lão Lâm gật gù vui mừng: "Được được. Phong cảnh làng chài ở đây thật đẹp, đúng là hết ý. Nha đầu, sau này con tính thế nào ?".
"Con có một khoản tiền nho nhỏ, sẽ mở tiệm ăn, sau này làm ăn được chúng ta sẽ mở quán lớn. Được không ba ?".
"Hay lắm, nghe con. Ba chỉ cần con gái nhỏ của ba vui vẻ là được, thoải mái làm những việc mình thích. Sống vì lý tưởng vì tự do của bản thân".
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3646811/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.