Tập đoàn Long Dương...
"Ông chủ, tất cả đã đâu vào đấy hết rồi".
Long Mặc ngả lưng tựa vào ghế xem đồng hồ điện thoại như thể đang đợi một ai đó sẽ đến tìm hắn. Quả nhiên, một lát sau, cửa chính văn phòng đẩy vào, Lâm Tiểu Thanh tới.
"Phu nhân, cô đến rồi".
Nhìn thấy cô, ánh mắt lộ ý cười của hắn rõ rệt. Lâm Tiểu Thanh chuyển hướng sang Á Viêm, cười mỉm rồi hỏi anh chút chuyện: "'Chuyện tôi nhờ anh tìm tên chủ thầu đó có kết quả gì không ?".
"Phu nhân, không cần cô cất nhắc ông chủ cũng đã sai người tìm và cũng có kết quả rồi".
"Vất vả cho cậu".
Nhìn cô cười nói với tên trợ lý của mình Long Mặc mặt mày xám xịt âm u, cô càng không để ý hắn càng khiến hắn thêm khó chịu. Hắn nghiêm giọng nạt Á Viêm: "Nói xong chưa ?".
Á Viêm tái mét mặt mày liền cun cút ra ngoài nhanh nhanh chóng chóng suýt chút nữa va đổ vỡ chiếc bình sứ cổ quý giá của hắn.
Hắn hậm hực, hằm hằm nét mặt đăm đăm giận dữ. Lâm Tiểu Thanh nhin hắn không nhịn nổi mà bật cười. Hẳn nghiêm giọng: "Cười gì ?".
"Không có gì. Hiếm khi thấy anh giận thế. Sao? Ghen à ?".
"Không có, chướng mắt".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Ổ, thì ra là chướng mắt. Vậy để lần sau tôi sẽ gặp cậu ấy bên ngoài".
Đỉnh đầu tỏa khói. Hắn cố tìm một cái lý do lảng tránh cho bõ tức nhưng vẫn bị cô chọc ngoáy tức điên.
"Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3629779/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.