"Không đòi nhiều hơn sao ?".
Lâm Tiểu Thanh hỏi lại hắn nhưng hắn bật cười nói: "Sẽ có nhiều hơn nếu tôi muốn".
Lâm Tiều Thanh khẽ cười rồi không nói gì thêm nữa, mắt hướng ra cửa kính xe nhìn vạt nắng chiều yên ả thanh bình. Dòng người vẫn qua lại không thưa, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, thả hồn mình trôi theo khoảng lặng yên bình ấy.
Long Mặc ngồi bên cạnh cô, hắn tuy mưu kế quỷ quyệt nhìn thấu tâm tư của kẻ khác nhưng riêng với cô hắn chưa thấu được. Bên ngoài kia đầu có gì cuốn hút sao lại thu hút mọi sự tập trung của cô khiến cô không dứt nhìn?
"Bên ngoài đó có gì quyến rũ cô sao ?".
"Anh không thấy à ?".
Hắn khinh khỉnh nói: "Tôi thấy vô vị".
Lâm Tiểu Thanh nhếch cười nói: "Đúng là vô vị. Vô vị đến bình yên".
Người phụ nữ bên cạnh hắn ta chẳng có lúc nào là bình thường, đối với hắn như người khờ khạo nói điều vu vơ.
Còn đối với cô, thì điều đó bình yên đến lạ.
Lưu Tân gia...
Lưu Tần gia...
Lưu Đình Quân đặt chân về tới nơi sau vụ cược mà anh mất cả một khoản khổng lồ. Tuy đã giành được Thiên Mộc Chi Viên nhưng trong lòng Lưu Đình Quân vẫn rất khó chịu. Khó chịu không biết con cáo già như hắn định bày trò gì. Khó chịu thêm điều nữa là anh biết người phụ nữ bên cạnh mình là kẻ hạ tiện, lăng loàng.
Anh bước vào trong, cởi chiếc khoác vest bên ngoài vứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3629772/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.