Lâm Tiểu Thanh nhướn mày: "Anh nói cũng có lý. Dù có tiêu bao nhiêu thì đối với Long Mặc cũng chỉ một nốt nhạc kiếm lại được số tiền đó. Tôi nghĩ chỉ mình anh đi thôi là đủ rồi".
Long Mặc siết mạnh vai nàng, giọng lạnh đi: "Tôi bảo cô đi cô phải đi, đó là mệnh lệnh cô phải phục tùng".
Lâm Tiểu Thanh mặt mày không biến sắc vẫn giữ nguyên tâm thái đối lại một nụ cười vô hồn rồi quay đi. Long Mặc đè nén cơn giận nguồi ngoai, hắn hướng mắt nhìn cô không chớp. Mọi đường nét trên gương mặt thanh tú đấy thu hút hắn.
Xe cứ bon bon chạy trên đường cao tốc, Long Mặc đưa tay hờ ôm cô để Lâm Tiểu Thanh có thể an tâm ngồi vững mà không sợ xảy ra va chạm xe. Khung cảnh bên ngoài ô kính lướt qua y hệt thước phim đời sống ngày thường.
Đến bệnh viện, Long Mặc đưa Lâm Tiểu Thanh đến trước cửa phòng bệnh mà ba cô đang nghỉ ngơi. Lâm Tiểu Thanh định xoay tay nắm cửa nhưng lại sợ điều gì mà lại do dự trong lòng thu tay về.
Long Mặc nhìn sự lưỡng lự đó của cô đều hiểu điều mà cô băn khoăn trong lòng. Hắn nói: "Ba cô ngủ rồi, cứ vào đi".
Lâm Tiểu Thanh cụp ánh mắt ảm đạm nở nụ cười rồi đẩy cửa vào. Ba cô nằm tĩnh lặng trên giường nhắm mắt ngủ. Gương mặt đã đầy nếp nhăn, đồi mồi đã điểm lấm tấm. Cô nhớ những lần ba cô hỏi y tá với những câu hỏi
"Con gái tôi ở đâu ?", "Nó sống tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3629755/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.