Long Mặc không để ý ả ta dù chỉ là một ánh mắt khiến Quý Dĩ Hân cảm thấy mình ở đây chỉ là dư thừa. Ả giống như một cô bé bỏ rơi đáng thương mặc không ai quan tâm. 
Long Mặc ngồi bên bàn làm việc, nghiêm nghị lật từng trang văn kiện xem xét, hắn vứt ra mấy chữ lạnh lùng: 
"Nếu không có gì thì có thể đi rồi". 
Long Mặc hắn không phải người khoa trương lắm lời, bá đạo trong từng con chữ mỗi lần hắn nói. Câu nói như một gáo nước lạnh tạt vào Quý Dĩ Hân, hắn chẳng cần phí lời lịch sự lập tức trực tiếp đuổi ả ta đi. 
Quý Dĩ Hân cũng cảm thấy mình ở đây bị người ta đuổi thẳng cổ như vậy ả ôm cái nhục nhã mà rời khỏi. 
Quán cafe trong trung tâm thành phố.... 
Quý Dĩ Hân mới đó đã quen được một vị đại gia trẻ tuổi có tiếng trong nước, đang là giám đốc điều hành An Tín - 
Lưu Đình Quân. 
Lưu Đình Quân vốn là con nhà tài phiệt, nhưng lại là kẻ ghét nhất đó là sự phản bội. Quý Dĩ Hân mặt mày tươi tắn niềm nở ngồi đối diện y, ra dáng một tiểu thư đài các, đến ly cafe ả cẩm cũng trở nên điệu đà, tao nhã. 
"Dạo này bận lắm à ?" - Lưu Đình Quân mở lời hỏi han ả. 
Quý Dĩ Hân bật công tắc bắt đầu diễn một vị tiểu thư khuê tú thục đức: "Lưu tiên sinh, xin lỗi anh nhiều. Đúng là dạo này bận công việc. Em vốn dĩ muốn dành nhiều thời gian cho chúng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/3629754/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.