Đồng hồ đã chỉ điểm bốn giờ chiều. Long Mặc rời tập đoàn kè kè theo sau hắn không ai khác là Á Viêm. Hiện giờ vẫn chưa phải giờ tan làm, ắt hẳn bên chi nhánh Lâm Tiểu Thanh vãn miệt mài làm việc. Nói là bảo cô lê cái xác tới tập đoàn sau giờ làm nhưng cuối cùng hắn lại là người rời đến chi nhánh đón cô.
Khẩu thị tâm phi là vậy.
Long Mặc tựa đầu vào ghế, tay lướt nhìn danh bạ điện thoại, hắn chằn chằm nhìn vào số máy của cô mà lưỡng lự điều gì. Á Viêm nhìn gương chiếu hậu hàng ghế sau thấy hắn cứ như tượng đá đăm đăm nhìn vào chiếc điện thoại trên tay một hồi rất lâu không động. Á Viêm lên tiếng: "Ông chủ, anh có sao không ?".
Hắn không mảy may để ý trả lời lạnh lẽo: "Có vấn đề gì sao ?".
Á Viêm hoảng hồn lắc đầu lia lịa: "À, không, không có gì".
Anh ta bị dọa cho một trận mặt mày tái mét, tập trung cầm chắc vô lăng xe. Long Mặc hắn định bấm số của cô biết bao lần mà cứ do dự điều gì. Lúc này hắn đùng cái hỏi Á Viêm: "Tôi có nên gọi cho cô ta không ?".
Tim thòng xuống một nhịp hú hồn, Á Viêm méo mó nở nụ cười rồi lựa lựa đáp lại: "Ông chủ, chuyện này tôi không biết giữa anh và phu nhân ra sao. Nhưng mà anh cũng nên quan tâm phu nhân một chút, cô ấy còn mới bị thương trở dậy nữa..."
Long Mặc đen mặt bực dọc cắt lời: "Vấn đề chính".
Trời ơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/2940913/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.