Hắn chuyển ánh mắt nhìn cô ngờ vực thăm dò bất tin tưởng tra khảo: "Cô nhớ nó à ?".
Lâm Tiểu Thanh cũng không chối bỏ nói: "Ừm, đương nhiên nhớ. Dẫu sao trong Long gia chỉ có Long Bắc Yến tôi có thể tin tưởng một chút".
Long Mặc hắn lại thấy không vui khi cô nhắc đến em gái tốt bụng của mình. Hắn nói trong khiêu khích: "Vốn dĩ hôm nay tôi muốn tặng cô một món quà lớn. Nhưng mà thái độ của cô như thế này có lẽ tôi nên xem xét lại".
Lâm Tiểu Thanh lại quá thừa hiểu hắn. Hắn chưa bao giờ tốt với cô, ngay cả phòng ngủ đến cả cái giường hắn còn tranh với bà bầu như cô thì nói gì quà hắn tặng. Lâm Tiểu Thanh hờ hững nói: "Quà gì ?".
Hắn nhìn cô nói như mình đã nắm được thóp của cô trong lòng bàn tay: "Điều mà cô mong muốn nhất".
Lâm Tiểu Thanh ngu ngơ lẩm nhẩm câu nói của hắn trong miệng rồi sực tỉnh. Lẽ nào là sự thật. Hắn muốn dành cho cô điều bất ngờ này sao ?
Lâm Tiểu Thanh quay sang nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau. Đôi mắt đỏ của Long Mặc nhìn cô trông như không phải là lừa cô rồi. Hắn nhìn cô không hề đáng sợ mà lại là ánh mắt trông chờ ở cô một điều gì đó. Có lẽ là nét mặt kinh ngạc của cô và hắn đã nhìn thấy rồi.
Long Mặc chợt cười rồi nắm nhẹ lấy cằm Lâm Tiểu Thanh, nói: "Cô nghĩ đúng hướng rồi đấy. Ngồi chắc vào đừng sốc quá".
Hắn nói rồi lại ngồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/2940911/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.