Vậy chồng nhớ bù đắp cho em - Mỉm cười nói với hắn. 
Đôi mắt đỏ của hắn hướng nhìn nàng dịu dàng gật đầu đồng ý. Hắn ôm Lâm Tiểu Thanh và nói với ba người kia: "Hôm nay thật trùng hợp. Chúng tôi không làm phiền quãng thời gian hạnh phúc của anh nữa. Hi vọng sau này chúng ta có dịp cùng hợp tác". 
Thập Quang Danh mỉm cười đáp lại: "Tất nhiên rồi. Mong còn không được, đó là vinh hạnh". 
Long Mặc đưa Lâm Tiểu Thanh đến chỗ xế hộp rồi khởi động xe rời đi.Trên chuyến xe Lâm Tiểu Thanh chăm chú xem gì đó trên điện thoại, hắn làm lấy tò mò lại có chút mất vui: "Ánh sáng điện thoại không tốt cho cô đâu. Đừng sử dụng nhiều quá". 
Lâm Tiểu Thanh đáp lại: "Xem cẩm nang chăm con anh đấy. Biết thêm chút kiến thức không thừa. Mà anh rảnh cũng nên nghiên cứu đi. Sau này không có tôi thì anh có thể chăm được". 
Thoặt nói đến đây tâm can hắn nhói lên một sự khó chịu lạ kì. Tự nhiên lại có cảm giác man mác buồn, cảm giác sợ mất đi thứ gì. Long Mặc giấu đi sự khó chịu, lo lắng ấy trong giọng hỏi có phần giận dỗi: "Cô mong đến ngày đó đến vậy à ? Đừng làm tôi mất hứng". 
Lâm Tiểu Thanh đá chân mày: "Tôi nói gì sai ?". Cô lại gần hắn cười nhếch một cách tự tin: "Hay là anh đang luyến tiếc tôi, sợ tôi bỏ rơi anh ?". 
Long Mặc hắn lại mất tự tin ngạo nghễ vốn có trước bộ dạng này của Lâm Tiểu Thanh, hắn quay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/2940905/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.