Đúng là hắn nói vậy nhưng thật chất hắn không có ý định thực hiện. Nhưng không hiểu điều gì, ma xui quỷ khiến hắn đưa cô đến đây. Chắc chỉ là vô tình nảy ra ý nghĩ như vậy mà thôi.
Long Mặc "ừ" một cái thật đơn giản rồi cho xe chạy trở về nội thành.
Ở Hắc Vương Giả...
- Cô chủ, chuyến hàng mất của chúng ta mất không tài nào lấy lại được rồi.
Long Bắc Yến châm một điếu thuốc dõi ánh mắt chầm chậm lướt qua từng tên thuộc hạ. Một làn khói thuốc mờ ảnh tỏa ra khắp chung quanh. Mấy tên thuộc hạ đứng trước mặt cô cứ cúi gằm mặt mồm miệng kín bưng im như thóc đảo mắt nhìn nhau. Tên nào tên nấy cũng áp lực căng thẳng.
Hút được chừng nửa Long Bắc Yến thả điếu thuốc xuống đất tùy tiện giẫm chân lên di dập tàn thuốc đỏ. Cô gác chân lên bàn ngồi suy nghĩ một hồi lâu rồi nở nụ cười ma mãnh nhìn thẳng về phía đám người trước mặt: "Cái tôi cần không chỉ số hàng đó. Hiểu ý không ?".
- Ý của cô là...
Đám thuộc hạ dần dần hiểu ra ý nghĩ của cô. Muốn đòi là phải đòi triệt để, diệt cỏ là phải diệt tận gốc. Trong chuyến hàng bị mất đợt này không thể lấy lại nhưng Long Bắc Yến có một kế hoạch hay ho, tay không tấc sắt, không lấm lem máu trên tay cũng đủ khiến hai đối thủ cạnh tranh của mình Song Phủ và Bạo Phong cũng phải thương vong nặng nề.
Việc này hệ trọng cho nên cô cắt cử những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/2940904/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.