Để làm gì ? 
- Cho cô. Rút bao nhiêu tùy. 
Lâm Tiểu Thanh cười một tiếng: "Không cần đâu. Tôi có thể tự lo liệu được. Dăm ba chút chuyện nhỏ này có đáng là gì". 
Long Bắc Yến nheo mắt nhìn: "Cô đang coi thường tôi đó à ?". 
Lâm Tiểu Thanh lắc đầu, trầm ổn nói: "Không có ý đó. Tôi sao dám xem thường ai ở Long gia, chỉ là bớt nợ được phần nào hay phần ấy. Nợ nhiều quá không thể trả hết được". 
Xong việc cô trở lại phòng hát cùng đồng nghiệp. Cô nhìn họ vui vẻ ca hát ăn mừng còn cô, thay vào đó không thể nào nở nụ cười chỉ trầm ngâm lặng nhìn họ. Tào Tử thấy vậy liền hỏi: "Long phu nhân, sao cô lại không vui vậy ? Hôm nay đáng nhẽ cô phải là người vui nhất mới đúng chứ ?". 
Cô chỉ mỉm cười chua chát nói: "Không có gì. Tôi chỉ đang suy nghĩ sau khi kí hợp đồng thành công công việc tiếp theo sẽ là gì, liệu có thành công hay không. Tôi sợ rằng mình vui mừng quá sớm sẽ ngủ quên, lu mờ ý chí". 
Tào Tử nói: "Thì ra là phu nhân đang lo chuyện đó. Kí kết với một đối tác lớn như Mộc Tinh đối với chúng tôi đã là một niềm tự hào chưa từng có. Nay được làm việc một người như phu nhân lại càng vinh hạnh. Cho nên cũng chính vì lí do đó tôi và mọi người sẽ không ngừng phấn đấu nỗ lực và sẽ là trợ lực sát cánh bên phu nhân". 
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười nhàn nhạt. 
Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thue-cho-ong-trum-hac-bang/2940885/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.