“Coi trọng việc chung đi!” Diệp Dục thật ra cũng hơi do dự. Anh không muốn bị Tô Tô sờ bụng dưới trước mặt bao nhiêu người. Chỗ đó quá mập mờ, nhưng lòng anh lại có chút khao khát. Cuối cùng Diệp Dục giục, “Trước kia em di chuyển ở chỗ xương cụt mà” “Sao anh không nói sớm?!” Tô Tô vừa bảo vệ Tiểu Ái, vừa đặt tay lên cột sống Diệp Dục. Chỉ như thế, cô đã nhận ra quả thật trước đây mình từng thúc đẩy tinh phách hộ Diệp Dục. Ký ức đã quay về thì Tô Tô nhanh chóng tìm được tinh phách của Diệp Dục. Tinh phách vừa dịch chuyển, tinh hạch trong tay Diệp Dục đã biến ngay thành bột phấn. Anh ném một quả cầu ánh sáng vào ổ kiến, một làn khói đặc xanh mù mịt bốc lên từ hang kiến. Chẳng bao lâu, cả tổ kiến trốn bên trong, dự định “đóng cửa” đã bị Diệp Dục ép chui ra. Người và kiến lại tiếp tục đánh nhau. Các dị năng giả hệ hỏa tiếp tục ném cầu lửa vào hang kiến, dị năng giả hệ thổ nhấc từng tấc đất ngoài ổ kiến lên như cắt ngọn núi thành hai nửa, bới toàn bộ ổ kiến ra ngoài ánh sáng. Mọi người tiếp tục xuống núi. Ánh mặt trời đã lặn hoàn toàn nhưng tổ kiến vẫn bị Diệp Dục chiếu sáng trưng. Một số người đứng gần ổ kiến nhìn xuống miệng hố. Dưới kia sâu thăm thẳm như cái hố tử thần, mọi người dân nhìn rõ hoạt động dưới đó. “Oe...” Vài người không chịu nổi xoay người bò ra ngoài, ngồi xổm trên đất nôn ọe. Diệp Dục nắm tay Tô Tô, Tô Tô bế Tiểu Ái, ba người cùng ra xem dưới hố có gì. Diệp Dục trước giờ chưa từng thấy chuyện này nên cố vươn cổ nhìn qua đám người cho rõ. Mặt trời nhân tạo sáng rực dưới đáy hố, vách ổ kiến hở ra liên tục bốc khói xanh. Vài con kiến biến dị đang chạy trốn, lớp vỏ sáng bóng lập lòe dưới ánh sáng. Đáy hố có một con kiến chúa nặng phải trăm năm mươi cân, to béo mập mạp màu trắng nằm một chỗ. Nó ngẩng đầu, hai cái rầu rung rung, cái miệng trắng khép mở liên tục, đôi mắt to màu đen trên đỉnh đầu nhìn sờ sợ. Sau lưng nó là Tạ Thanh Diễn bị bọc trong dịch nhờn xanh đang cố đẩy hông. Một mùi hôi thối bốc lên từ đáy hố. Thân xác màu trắng của kiến chúa mở hé ra ở phần đuôi, có vẻ sắp đẻ trứng. Dù đã đến lúc đẻ, nó vẫn đang muốn thu thập t*ng trùng của đàn ông loài người. Vì thế, nó vẫn quyết định trì hoãn việc đẻ trứng lại. Phía khác của hố, một đống trứng bị dịch nhờn màu trắng bọc lại. Một đám kiến thợ cùng cấp đang di chuyển đống trứng, định đưa vào bóng tối trong huyệt. “Chắc là bị lú mề rồi” Sở Hiên đứng trên miệng hố kết luận. Sở Hiên nói vừa dứt lời, Tạ Thanh Diễn gào lên vừa khoái lạc vừa đau khổ, phóng vô số dịch của đàn ông vào cơ thể khiến chúa. Có điều không cho Tạ Thanh Diễn nghỉ ngơi, râu trên đầu kiến chúa cong xuống dán lên trán Tạ Thanh Diễn rồi bắt đầu rung như phát tín hiệu. Cứ thế, Tạ Thanh Diễn lại tiếp tục xung trận, lại tiếp tục đẩy hông. “Thật thê thảm!” Sở Hiên nhìn một hồi mà thấy hơi không đành lòng, suy nghĩ xem có nên cứu Tạ Thanh Diễn không. Nhìn Tạ Thanh Diễn thế này, cứu về mà hắn nhớ chuyện hôm nay với kiến chúa thì cũng không chịu nổi mà tự sát. Hay cứ quay video Tạ Thanh Diễn lại, khỏi cứu nữa. Đến chỗ Tào Tu Khiết đưa video báo cáo là được. “Cứu tôi, cứu tôi với...” “Có người à?” “Cứu tôi với...” Sở Hiên đang hăng say quay video thì có tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên tựa như túm lấy chút hy vọng mong manh cuối cùng từ một cái hang cạnh kiến chúa. Đây có vẻ cũng là tiếng đàn ông, ý thức vẫn còn. Đám kiến thợ đi lại xung quanh nhưng chúng cũng biết đây là con đực phối giống của kiến chúa, không phải thức ăn. “Ở đây!” Một dị năng giả hệ thổ đứng cạnh Sở Hiên, chỉ vào bức tường đối diện, giải thích với Sở Hiên, “Chúng ta đào từ đây là có thể cứu người bị giam ra” “Đương nhiên.” Sở Hiên gật đầu. Khi chưa tìm được tổ kiến này, anh ta đã hiểu độ nghiêm trọng của vấn đề. Sau khi đào ra, thấy cảnh tượng ghê tởm như thế, Sở Hiên kiên quyết không thể để loài kiến này giao phối với loài người để sản sinh ra quái thai. Nói xong, Sở Hiên ra lệnh, các dị năng giả hệ hỏa bắt đầu ném cầu lửa về phía kiến chúa cũng như các con kiến thợ vận chuyển trứng. Trong hỗn loạn, một con kiến thợ bị quả cầu lửa đập chết, đập lưng vào mặt đất, dịch nhờn chảy ra. Bên trong nó là một cái thai gầy gò đỏ rực nhìn rõ cả xương sườn dài khoảng nửa thước. Cái thai lăn trên mặt đất, vươn tay chân, ngẩng đầu nhìn đám người kia, há cái mồm trắng hếu và giương đôi mắt khổng lồ lên. Lại có người nôn. Các dị năng giả hệ hỏa tiếp tục tung cầu lửa xuống đáy hố. Dưới đó nhanh chóng trở thành một biển lửa. Kiến chúa đang giao phối rít lên đau đớn, lưng cõng Tạ Thanh Diễn vẫn đang đẩy hông phía sau vội vã bò vào phía đường hầm không có lửa. Tô Tô đóng bằng con kiến chúa biển dị, định giải quyết Tạ Thanh Diễn thì một sợi dây xanh biếc bò từ đáy hố ra, quấn lấy Tạ Thanh Diễn vẫn đang say sưa làm việc kéo đến cách hố sụt. “Phi Phi, cố định làm gì???” Sở Hiên đứng trên miệng hố sụt nhìn sang thấy Phi Phi đang kéo dây cuốn Tạ Thanh Diễn vào trong đường hầm rồi đi mất. “Đuổi theo!” Thấy Tạ Thanh Diễn bị Phi Phi đưa đi, Tô Tô vội vàng kéo Diệp Dục, bế Tiểu Ái quay đầu bỏ đi. Cố định vòng qua miệng hố qua bên kia tìm Phi Phi, còn hố sụt để lại cho người của Sở Hiên giải quyết. Con kiến chúa kia chỉ có khả năng sinh nở, không hề có khả năng tấn công, bò còn khó, đương nhiên không thể uy hiếp được người của Sở Hiên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]