Tô Tô không muốn phải nghe thêm những lời này nên chẳng nói chẳng rằng, dùng dị năng tạo băng lao vào giữa đoàn người, tách đôi họ ra. Mọi người thét chói tai né tránh tạo thành một con đường để cô dẫn đám trẻ con đi tiếp. Có tiếng thét to thì đương nhiên cũng có tiếng chửi rủa. Trong những âm thanh hỗn tạp bất ngờ ở đây, tầng hầm tầng một đã bị chim biến dị làm sập, đổ lên trên tầng hai, bụi trần rơi đầy. Quả thực bọn họ đã bị kẹt lại tọa độ chết này. Tô Tô, Mẹ Tô, Trạc Thế Giai, Vợ Xuân Lai, Mai Thắng Nam, người đàn ông lùn tịt và vài người lớn khác che chở cho đám trẻ con đi theo đường băng của Tô Tô bước về phía trước, đến một chỗ khá ít người rồi mới coi như ổn định. Nhìn những đứa bé đứng nghiêm chỉnh thành hàng ngoan ngoãn, thỉnh thoảng đứa nhỏ khóc đứa lớn che miệng, Tô Tô hít thật sâu, bế Tiểu Ái đứng dậy ngẩng lên nhìn phía trên. Tầng một sập tạo thành đống đổ nát phủ lên tầng hai. Thời gian kéo dài như vậy, ai chạy cũng đã chạy, ai tránh được đã tránh, còn lại đã bị ăn thịt hết rồi. Đám chim biến dị ăn thịt zombie có lẽ cũng đã no, chuẩn bị rời Xuân thành. Diệp Dục có quay về tìm họ không? Bầy chim có thể làm sập cả một tầng hầm như vậy chắc chắn phải đông vô cùng, có lẽ đã làm sập nhà Tô Tô rồi. Liệu có khi nào Diệp Dục quay về thấy nhà tan cửa nát sẽ nghĩ rằng cô và Tiểu Ái đã chết rồi không? Tô Tô ngẩng đầu nhìn với vẻ u sầu hiếm thấy. Nếu Diệp Dục cho rằng cô và Tiểu Ái đã chết, liệu anh có rời Xuân thành không? Từ nay về sau, trong mạt thế, có phải bọn họ cứ vậy mà lạc nhau mãi muôn đời? Còn cha cô nữa, không biết Diệp Dục đã tìm được ông chưa. Nói thật, cô không chắc lắm có phải cha cô ở trung tâm Xuân thành không. Trước kia cha Tô có nói với Tô Tô rằng muốn làm một bình nước nóng to ở phía bên kia nhà ấm chỗ trung tâm Xuân thành. Tô Tô vẫn phản đối việc cha cô ra khỏi tầm mắt mình, nhưng chẳng biết ông đã tranh thủ đi từ lúc nào. Khi cô đang suy nghĩ miên man, những người bị tường băng của Tô Tô làm sợ hãi cách đó không xa lại bắt đầu tụ tập, đứng phía ngoài run rẩy nhìn Tô Tô. Đốm lửa bay lượn soi sáng những nỗi buồn đau cũng như sự mong chờ, sự sợ hãi và khao khát con đường sống ánh lên trong mắt họ, rõ ràng trước mắt Tô Tô. Cô cúi xuống lắc đầu, mỉa mai nói với họ: “Tôi không có đồ ăn, cũng không đưa được ai ra ngoài cả. Kể cả tôi có cách, sao tôi phải giúp đỡ những người khỏe mạnh đầy đủ chân tay như các người? Tôi tử tế thì nói cho mấy người một tin tốt, ấy là nghe đi, âm thanh trên kia đã nhỏ đi rất nhiều. Chim biến dị đang rời khỏi Xuân thành. Có nhìn tôi như vậy cũng vô ích, tôi còn phải nuôi rất nhiều trẻ con, dù có ăn cũng không chia cho các người. Giờ với tôi mà nói, tiết kiệm là quốc sách, không thể lãng phí lương thực cho mấy kẻ bỏ đi.” Có kẻ khóc nức nở, có kẻ quỳ xuống phẫn nộ hét với Tô Tô: “Cô không phải là người chịu trách nhiệm khu đông sao? Nếu cô đã chiếm khu đông thì sao lại không lo cho sự sống chết của chúng tôi? Cô có xứng làm kẻ lãnh đạo không? Tô Tô, tôi chỉ hỏi cô một câu: sao cô có thể độc ác như vậy? Sao cô có thể mặc chúng tôi?” “Đúng… Tô Tô, cô xem, khu đông đã chết bao nhiêu người rồi. Chẳng phải cô rất có năng lực sao? Chẳng phải cô có thể lên trời à? Sao cô lại thống trị khu đông như vậy? Bao nhiêu người đã chết còn cô thì làm gì? Sao cô không cố gắng bảo vệ chúng tôi? Chúng tôi đã tin tưởng cô là thế…” “Con gái tôi đã làm hết rồi!” Mẹ Tô bắt đầu nổi đóa, bước ra phía trước quát tháo: “Chim biến dị lớn như vậy cũng không chết người!!! Không ai chết!!! Lạ thật đấy nhỉ? Trước đã nói là thấy chim biến dị thì trốn đi, mấy người có nghe không? Trong mạt thế còn muốn con gái tôi cứu cả thế giới à?” Tai nạn lần này cũng không khác gì mạt thế, sức người không cản được. Dị năng của Tô Tô mạnh thật nhưng cô có thể lo được cả khu đông sao? Cô giữ vị trí phụ trách khu đông nhưng người cầm quyền thực chất ở khu đông chính ra lại là Xuân Lai. Trên thực tế, Tô Tô cũng không quan tâm đến sống chết của những kẻ trưởng thành này. Đó là sự thật cô không ngại thừa nhận. Từ kiếp trước đến kiếp này, cô chưa bao giờ quan tâm đến mạng sống những kẻ đó. Chúng có năng lực thì tự chạy, không có năng lực thì chết, như Trạc Thế Giai đã nói – đây chỉ là quy luật sinh tồn tự nhiên mà thôi. Nhưng cô cũng vẫn phổ cập kiến thức về chim biến dị cho tất cả mọi người. Khi tai nạn đến, sao mọi người lại trách rằng cô không làm gì? “Thích nghĩ thế cứ việc. Tôi chỉ nói một câu: muốn ăn thì phải có bản lĩnh bước qua xác này, không thì ngoan ngoãn đợi cứu viện đi. Sau hai mươi tư tiếng mà không ai đến cứu thì tốt nhất tự mình tìm đường mà ra ngoài, đừng mong tôi sẽ cứu. Tôi có khả năng cũng không cứu mấy người, từ bỏ suy nghĩ đó đi!” Hai mươi tư tiếng có lẽ đủ để chim biến dị rời đi. Cô không thể bảo vệ được Xuân thành chứ đừng nói đến việc cản đám chim biến dị này tụ tập đến nơi có người sống sót khác. Trước giờ cô không hề ôm chí lớn, chỉ muốn sống thật khiêm tốn, có thể bảo vệ đám trẻ con này là đã tốt lắm rồi. Còn đám người ở bãi đỗ xe, Tô Tô không để tâm, mà cũng không có sức để mà lo. Tất cả đều là người trưởng thành, có chân có tay đầy đủ, sao lại trở thành kẻ ăn bám như vậy, chỉ chờ người cứu? Chỉ riêng điểm này cũng khiến Tô Tô muốn mặc kệ bọn họ. Nói xong, Tô Tô nhấc tay tạo một bức tường băng chặn kín từ đầu này đến đầu kia hầm, hoàn toàn cắt đứt tâm tư nhờ vả của đám người kia. Dù họ có than trách oán thán cũng kệ họ, Tô Tô không quan tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]