Tô Tô nghe tiếng mẹ mình run rẩy mà thấy đau xót. Đáng ra cô không nên để hai ông bà ra khỏi thôn Bát Phương, nhưng may mà mẹ Tô đang nắm chặt áo Tô Tô. Trong bóng tối, cô quay đầu nhìn lờ mờ thấy mẹ mình đang bế Thiên Sinh phía sau.
Trạc Thế Giai bế Thiên Tứ sau lưng mẹ Tô, cũng nắm lấy áo bà. Sau Trạc Thế Giai là Mai Thắng Nam, là người đàn ông lùn tịt, là hai cô bé Mai Thắng Nam dẫn đến, vợ Xuân Lai, rồi đám trẻ con trong trại trẻ mồ côi.
Tất cả đều nắm áo người đằng trước rất chặt, không dám buông tay.
Tô Tô thở phào. Khi tất cả những người khác đang chạy xuống dưới, cô nhắc nhở mọi người:
“Mọi người đừng đi lung tung, không ai được đi lạc hết. Tôi dẫn mọi người xuống dưới.”
Có tiếng trẻ con khóc lóc vang lên. Tô Tô quay lại gắt, “Đừng có khóc, khóc có cái gì hay? Trong mạt thế, muốn sống không được khóc!”
Thật ra Tô Tô muốn bọn trẻ con không tạo âm thanh tiếng động. Nếu chim biến dị nghe thấy tiếng khóc, chúng chắc chắn sẽ không rời khỏi Xuân thành. Có thể lần này, bầy chim biến dị tấn công Xuân thành vì biển zombie, ăn no xong sẽ đi. Để chim biến dị rời đi sớm hơn, tốt nhất bọn họ không tạo ra âm thanh nào.
Nhưng cô vốn là người không giỏi diễn đạt, lời nói ra dễ mang một ý nghĩa khác.
May mà tất cả những người sau lưng cô, kể cả đám trẻ con cũng là những kẻ sống sót kiên cường trong mạt thế. Tô Tô bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848887/chuong-577.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.