Chương trước
Chương sau
Căn phòng của mẹ Tô rất ấm áp dễ chịu, không có chút đồ đạc nào. Bà đã chuyển hết bàn ghế tủ kệ sang phòng khác, xếp tấm đệm xốp dày trên sàn mình để đám trẻ con chơi. Thiên Tứ chỉ mặc quần thu, khoác áo len nhỏ nằm chơi trên đệm cùng Tiểu Ái.
Tiểu Ái đã hơn mười sáu tháng, biết bò biết ngồi biết đi. Giờ con bé cũng chỉ mặc một chiếc váy, ngồi chơi xếp gỗ trên đệm. Thiên Tứ nằm trên đệm cũng vươn tay vẫy vẫy như muốn lấy thanh gỗ trên tay Tiểu Ái, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng hiệu quả không được bao nhiêu. Dù Thiên Tứ rất nỗ lực nhưng cũng không xích gần Tiểu Ái được bao nhiêu.
Hai bà vú sau lưng Phương Thúc Ế thấy Thiên Tứ như vậy thì liếc nhìn lẫn nhau, tỏ ý khinh miệt, chỉ nở nụ cười không nói chuyện. Họ chuyên nuôi trẻ con, vừa nhìn thấy Thiên Tứ đã lớn vậy mà không biết bò thì cũng hiểu đứa bé này có chút vấn đề về đầu óc. Có điều họ chỉ là vú em, không thể ý kiến gì nhiều, nhất là trong nhà người khác.
Tiểu Thập lớn hơn Tiểu Ái vài tháng, giờ đã tuổi rưỡi. Bé trai thường bướng bỉnh. Phương Thúc Ế vừa đặt thằng bé xuống đệm, chưa kịp cởi áo khoác nó đã lăn như quả bóng đến cạnh Tiểu Ái, xô đẩy hết đống gỗ xếp của Tiểu Ái.
“Oa… oa…”
Tiểu Ái òa lên khóc. Mẹ Tô vội vàng chạy sang xếp lại đồ chơi cho Tiểu Ái rồi dỗ dành:
“Cháu ngoan, cháu ngoan của bà… bà xếp lại cho cháu. Nín đi, đừng khóc nào…”
Thiên Tứ thấy thế tự nhiên chống tay, nửa người hướng về Tiểu Ái. Tất cả đều đang nhìn Tiểu Ái nên không ai quan tâm đến Thiên Tứ đột nhiên bò được.
Mẹ Tô mãi mới vỗ về được Tiểu Ái, vừa rời đi xong thì Tiểu Thập lại gây sự. Thằng bé nhìn hai bím tóc trên đầu Tiểu Ái, có lẽ cảm thấy hiếu kỳ hoặc thấy chơi rất vui nên thò tay túm bím tóc giật xuống. Tiểu Ái ngã sấp xuống, đầu đập vào khối xếp gỗ bên cạnh.
Lúc này thì không chỉ Tiểu Ái khóc, cả Thiên Tứ cũng khóc. Hai đứa trẻ con cùng khóc rống lên khiến Chíp Bông đang ngủ đông trên lưng Tiểu Ái cũng tức giận mở đôi mắt vàng óng, bò ngay lên vai Tiểu Ái, hùng hổ trợn mắt nhìn Tiểu Thập.
Phương Thúc Ế cảm thấy hết sức khó xử, đang định tóm lấy Tiểu Thập thì hai vú em hét lên, hùng dung bế Tiểu Thập ra xa Tiểu Ái. Phương Thúc Ế nhíu mày trợn mắt nhìn hai vú em đang hết hồn vì thấy Chíp Bông:
“Thả thằng nhóc này xuống. Đánh con gái à?! Để tôi dạy dỗ nó!”
Tiểu Thập nhìn vậy mà cũng nhanh trí, biết cha mình giận rồi nên sợ hãi khóc òa lên, ôm chặt lấy cổ vú em, không chịu thả ra.
Vú em cũng sợ kinh hồn tang đảm nhưng bọn họ nuôi Tiểu Thập từ khi còn đỏ hỏn, giờ thấy Phương Thúc Ế muốn đánh Tiểu Thập thì lại có bản năng che chở.
Mẹ Tô vội vã chạy ra, nhìn Tiểu Ái bị đập đầu lõm trán thì chạy về phía cháu mình. Nào ngờ Chíp Bông đang tức giận, lập tức quay đầu rắn thè lưỡi đe dọa mẹ Tô. Đôi mắt vàng sáng nhấp nháy tín hiệu cảnh báo không ai được phép lại gần Tiểu Ái.
Trong phút chốc, căn phòng vốn yên ắng bỗng ngập tràn tiếng khóc của ba đứa trẻ con. Tô Tô nghe ồn ào thì ra ngoài, nhìn thoáng qua tình hình, lạnh lùng nhìn Phương Tiểu Thập rồi cởi giày bước lên đệm, nhét Chíp Bông vào vạt áo Tiểu Ái, nói với mẹ Tô đang đứng im không dám lại gần:
“Mẹ, mẹ dỗ Thiên Tứ, con lo Tiểu Ái.”
Mẹ Tô gật đầu. Bà muốn bế Tiểu Ái nhưng Thiên Tứ vẫn bò về phía Tiểu Ái, Chíp Bông lại không cho người khác lại gần Tiểu Ái. Bà chỉ còn cách ôm Thiên Tứ vỗ về.
Tô Tô thì lại không bế Tiểu Ái lên dỗ dành. Cô kiểm tra vết đập đầu của con bé. Có vẻ lần này đập rất mạnh, cái trán sưng vù lên. Bím tóc xinh xắn của Tiểu Ái cũng bị xổ tung ra. Con bé ngồi trên đùi Tô Tô, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ vào Phương Tiểu Thập như muốn mách mẹ.
“Đánh Ái Ái, đánh Ái Ái…” Ý là Phương Tiểu Thập đánh con bé.
“Đánh thì con không biết đánh lại à? Bị người ta bắt nạt thì phải đánh lại chứ? Phải phản ứng ngay, đánh lại mạnh vào.”
Tô Tô vừa lau nước mũi cho Tiểu Ái vừa cau mày. Cô cảm thấy Tiểu Ái thế này là không được, cứ bị bắt nạt lại chờ mẹ và Chíp Bông xông ra giải quyết. Đây không phải là hướng phát triển tính cách tốt.
Lần trước bị Thiên Tứ cắn cũng thế, lần này bị Phương Tiểu Thập đánh cũng thế, chỉ biết khóc thôi. Chíp Bông giúp con bé báo thù, con bé mách mẹ, quá là ỷ lại.
Một người trong mạt thế không có rắn chúa siêu mạnh bảo hộ, không có cha mẹ quyền uy che chở thì phải sống sót thế nào? Tô Tô cảm thấy nếu Tiểu Ái cứ tiếp tục phát triển thế này thì sẽ trở thành một kẻ dựa dẫm, không tự lo được thân mình.
Cô phải làm cho Tiểu Ái không còn ai giúp đỡ nữa, tự mình phản công thì mới trưởng thành được! Nếu một lần không học được thì cứ để Phương Tiểu Thập đánh tiếp là được thôi!
Cái này gọi là gì? Là giáo dục thất bại!!!
Cô vừa nghĩ vừa đưa tay vào áo của Tiểu Ái lấy Chíp Bông xuống, sau đó dỗ dành Tiểu Ái và đặt Tiểu Ái xuống đệm. Cô cười giả lả với Phương Tiểu Thập:
“Tiểu Thập, không sao đâu. Cô bắt rắn rồi, cháu cứ chơi với em đi.”
Phương Thúc Ế thấy con rắn đã bị Tô Tô bắt thì muốn bế lại Tiểu Thập từ tay vú em, không ngờ vú em ôm Tiểu Thập run rẩy, nhất định lắc đầu với Phương Thúc Ế.
“Cậu chủ… cậu chủ à… Chuyện này… Nếu cậu chủ nhỏ có bề gì thì… chúng tôi không biết phải nói với ông chủ thế nào… Cậu chủ… xin lỗi cậu, chuyện này nặng quá, tôi không làm được…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.