Có một con đường thẳng nối liền khu đông và khu tây, gọi là đường Chính Đông. Ra khỏi khu đông là đến khoảnh sân rộng. Phương Thúc Ế dẫn người mặc áo khoác quân đội, tay cầm đèn mỡ gà từ thị trấn nhộng mỉm cười chờ Tô Tô. Thời tiết quá lạnh. Trong xe, Diệp Dục tạo một mặt trời nhỏ trên nóc để chiếu sáng đồng thời sưởi ấm. Tô Tô không xuống xe chào Phương Thúc Ế, chỉ ra dấu cách tấm kính. Phương Thúc Ế giao đèn cho người đi theo, lên xe Diệp Dục ngồi ghế phụ lái. Tiểu Ái ngồi trên ghế trẻ em đằng sau nghịch hai viên ngọc băng Tô Tô tạo ra. Con bé liếc nhìn Phương Thúc Ế lên xe. Tô Tô nhắc: “Chào bác đi con.” “Bác!” Tiểu Ái ngoan ngoãn chào thật đáng yêu. Phương Thúc Ế quay người, mò trong túi ra một khối rubik trẻ con đưa Tiểu Ái, ái ngại hỏi: “Sao trời lạnh thế mà cô cho trẻ con chơi băng? Nào, Tiểu Ái, bác cho cháu cái này…” “Sợ gì chứ? Nó thích cứ để nó chơi.” Tô Tô mỉm cười, không ngăn cản Tiểu Ái nhận rubik từ tay Phương Thúc Ế. Cô liếc Mai Thắng Nam trêu, “Ôi hai cái người này, cưới rồi thì nhanh sinh con đi. Sau này Tiểu Ái nhà tôi lại cho con hai người cái rubik này.” Mai Thắng Nam nhìn Tô Tô, không muốn nói thêm về chuyện này. Thật ra chuyện của cô và Phương Thúc Ế rất tệ. Thời gian vừa rồi, sau khi chuyện kết hôn được quyết định, chẳng ngờ Kiều Tư lại cắt cổ tay tự sát. Căn cứ Kinh thành viết một lá thư rất dài cho Mai Thắng Nam để dạy dỗ, mắng cô là loại “đũa mốc chòi mâm son”, “mặt dày như cái thớt”. Làm như cô tình nguyện lấy Phương Thúc Ế vậy?! Ban đầu Mai Thắng Nam cảm thấy chẳng qua đây là chuyện từ một phía Phương Hữu Mạo. Để gìn giữ quan hệ nhà họ Phương và Tô Tô, Phương Hữu Mạo muốn Phương Thúc Ế cưới Mai Thắng Nam. Đây là cuộc hôn nhân mang tính chất chính trị và quyền lợi phe phái. Mai Thắng Nam tỏ ra vui mừng nhưng thật ra lòng không hề thích thú gì. Tranh thủ Kiều Tư giở trò, Phương Hữu Lễ gửi thư, Mai Thắng Nam kiếm cớ để tạm hoãn lần kết hôn này lại. Thế mà giờ Tô Tô lại trêu chọc trước mặt Phương Thúc Ế, linh ta linh tinh khiến Mai Thắng Nam không muốn trả lời. Phương Thúc Ế quay đầu nhìn Mai Thắng Nam vẻ mặt có lỗi, nhưng giờ Kiều Tư đe dọa tự sát, Phương Thúc Ế không làm gì được. Anh ta không nói chuyện này nữa mà chỉ bảo Tô Tô: “Hôm nay tôi muốn báo với để cô quyết định xem sao. Bác tôi muốn hợp tác tiêu diệt phòng thí nghiệm của Xuân Chính Tông.” “Hả?” Tô Tô nhìn Phương Thúc Ế rồi lại liếc Mai Thắng Nam. Mai Thắng Nam có vẻ không bất ngờ. Quả nhiên Phương Hữu Mạo muốn liên thủ với Tô Tô làm gì đó với Xuân Chính Tông, Mai Thắng Nam đoán không sai. Có điều mục đích không phải tiêu diệt Xuân Chính Tông mà là tiêu diệt phòng thí nghiệm. “Nhưng bác tôi cho rằng vaccine mạt thế là một nghiên cứu có lợi cho sức khỏe trẻ sơ sinh. Sau khi tiêu diệt phòng thí nghiệm, bác tôi dự định đưa vaccine cùng các nhân viên nghiên cứu liên quan về thôn Bát Phương. Ông ấy hy vọng rằng dưới sự quản chế của cô, bọn họ có thể tiếp tục nghiên cứu vaccine phòng bệnh mạt thế. Đương nhiên đây không phải nghĩa vụ. Bác tôi mong muốn sau khi vaccine được nghiên cứu thành công, cô sẽ để chúng tôi tiêm chủng mở rộng.” Phương Thúc Ế nhìn Tô Tô, nói chuyện với thái độ rất thành khẩn. Anh ta chỉ sợ Tô Tô không hiểu ý của Phương Hữu Mạo hoặc dù hiểu cũng sẽ nghĩ Phương Hữu Mạo là đồ điên. Hôm qua, khi anh ta biết mục đích thật sự của Tô Tô đến Xuân thành, Phương Thúc Ế cũng không hiểu lắm vì sao Phương Hữu Mạo lại quyết định sẽ hỗ trợ Tô Tô tiêu diệt phòng thí nghiệm của Xuân Chính Tông rồi giữ quyền tiêm chủng mở rộng vaccine mạt thế. Sau đó, Phương Hữu Mạo nói với anh ta rằng: trước mạt thế, trẻ con ai cũng được tiêm phòng vaccine để chúng có kháng thể phòng một số bệnh. Vaccine mạt thế cũng thế, giúp bọn trẻ khỏe mạnh hơn để sinh tồn. Tương lai, điều này sẽ trở thành xu thế. Nhà họ Phương muốn phát triển phải lớn mạnh. Nắm trong tay vaccine phòng bệnh mạt thế cũng là một cách để lớn mạnh. Trong tương lai, nhà họ Phương còn muốn mở rộng nguồn năng lượng mới, vũ khí mới – tất cả đều là cách để họ lớn mạnh. Tuy vaccine phòng bệnh mạt thế có xác suất thành công rất thấp, để nó có thể được tiêm mở rộng còn mất không biết bao nhiêu thời gian, nhưng ít nhất đây cũng là một con đường tiềm năng cho nhà họ Phương. Đời người có được mấy con đường, còn là tốt rồi. Tô Tô gật đầu, thầm cảm thấy Phương Hữu Mạo quả là người tính toán khôn khéo và thực tế. Có điều, trên đời này, nào có ai không phải kẻ ích kỷ? Nói trắng ra là Phương Hữu Mạo muốn làm giao dịch với Tô Tô: phá hủy phòng thí nghiệm của Xuân Chính Tông, lấy quyền tiêm chủng vaccine mạt thế mở rộng. Đây chỉ là giao dịch mà thôi. Bản thân là lão hổ nhiều năm trong quân đội, đương nhiên Phương Hữu Mạo sẽ có nhiều thông tin về phòng thí nghiệm kia hơn Mai Thắng Nam. Tất nhiên Phương Hữu Mạo có thể tự mình ra tay, sau đó giữ lấy quyền nghiên cứu vaccine. Có điều ông ta vẫn chọn giao dịch với Tô Tô – coi như là thể hiện thành ý. Tô Tô chỉ cảm thấy hơi bất ngờ là trong một thời gian ngắn, Phương Hữu Mạo đã biết mục đích thật sự của cô ở Xuân thành. Tô Tô không hề nhắc đến với Phương Thúc Ế, cũng ít khi nói với người khác. Cô sợ chuyện vaccine sẽ khiến mọi người tranh đoạt. Giờ Phương Hữu Mạo đã biết thì cô cũng không quan tâm vì sao ông ta biết. Nếu vaccine phòng bệnh mạt thế được nghiên cứu thành công thật thì giao cho nhà họ Phương độc quyền mở rộng cũng được, vẫn tốt hơn là để các thế lực khắp nơi bỏ công bỏ sức vào thôn Bát Phương để cướp đoạt. Khi Tô Tô còn đang suy nghĩ, xe nhanh chóng tiến vào khu tây, rẽ mấy lần rồi xuống một căn hầm để xe của tòa nhà, xuyên qua một đường hầm rất dài để đến trung tâm chỉ huy quân sự dưới mặt đất. Phương Hữu Mạo đứng sẵn đó chờ họ trước tấm cửa sắt dày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]