Mùa đông đến, ban ngày càng lúc càng ngắn. Tám giờ sáng mà trời còn chưa tỏ. Mẹ Tô đã tìm sẵn một chiếc máy khâu từ lâu. Khi chăm sóc Thiên Tứ, bà nhân tiện may mấy bộ quần áo bông cho Thiên Tứ và Tiểu Ái. Thời tiết càng ngày càng lạnh, mẹ Tô lại càng bận rộn. Sức khỏe của Thiên Tứ lại không tốt, chỉ có thể chơi trong phòng, cho nên mới sáng sớm, Tô Tô đã nghe thấy tiếng mẹ Tô đạp máy khâu và tiếng bi bô của Thiên Tứ giống như đang nói chuyện.
Cô nằm trên giường, đắp chăn bông ấm áp, sờ Tiểu Ái đang ngủ say bên cạnh. Tiểu Ái giơ chân đạp chăn bông ra, nhắm mắt lật người, nằm bò trên chiếc gối của cô bé, tiếp tục ngủ.
Tô Tô đắp lại chăn cho cô bé, còn bản thân thì lật chăn ra thức dậy, đi chân trần xuống giường. Cô mặc một chiếc áo mỏng, xõa tóc chuẩn bị đi sang phòng bên cạnh hỏi mẹ Tô xem có gì ăn không.
Cửa phòng bị đẩy ra, Diệp Dục mặc bộ quân phục rất dày, run cầm cập đi vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của Tô Tô, anh trừng mắt, bực tức mắng nhẹ:
“Ái chà, dị năng giả hệ băng kiêu ngạo nhỉ, đi chân trần cũng không sợ bị cảm?”
“Hứ, kiêu ngạo đấy thì làm sao?”
Tô Tô mặc một chiếc áo mỏng, cực kỳ đắc ý nhún vai. Dị năng này của cô thật tốt. Mùa hè có thể làm điều hòa di động, mùa đông thời tiết càng lạnh, cô càng cảm thấy thoải mái. Khi người khác lạnh cóng thì cô lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sinh-con-thoi-mat-the/848841/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.