“Đùng…” một tiếng súng vang lên, Trần Tư Vũ ngã xuống. Một kết cục hoàn hảo: cô ta chết ở Xuân thành, khi chết còn mỉm cười, đôi mắt nhắm lại, dòng máu đỏ nóng hổi chảy ra từ bên thái dương mịn màng. Cô ta ngã xuống góc tường tựa như người đẹp đang ngủ say trong phim ảnh Tô Tô nhíu mày nhìn Trần Tư Vũ, không biết tại sao lòng cảm thấy phức tạp. Nói Trần Tư Vũ nói là kẻ xấu xa thì cũng không hẳn, trong thế giới mạt thế đầy ác ma, Trần Tư Vũ cũng chưa đến nỗi, nhưng người tốt? Mấy trăm người ở thị trấn nhộng mất mạng là do cô ta. Người như vậy, Tô Tô giết rất nhiều trong cả kiếp trước và kiếp này. Cô cúi đầu lẳng lặng nhìn Trần Tư Vũ, suy nghĩ một chút rồi nói với Ca tử, “Hỏa táng cô ta đi. Đừng mang đến nhà hỏa, cứ hỏa táng tại chỗ rồi rải tro cốt trong Xuân thành. Cô ta luôn mong muốn quay trở về Xuân thành tốt đẹp của mình. Chết rồi cứ để cô ta toại nguyện, được hòa với đất đai nơi đây.” Ca tử gật đầu, bước lên bế xác chết Trần Tư Vũ ra ngoài, tìm một nơi để đốt xác. Tô Tô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, lẩm bẩm: “Thật ra đâu phải mình không có nhà. Người nhà ở đâu thì đấy là nhà thôi.” Định nghĩa về “nhà” của mỗi người mỗi khác. Đối với Trạc Thế Giai, nhà của cô ta là một thành phố. Đối với Tô Tô, nhà nghĩa là người. Ai cũng có thể thay đổi vì nhà mình. Về điểm này thì Tô Tô có thể cố hiểu cho Trần Tư Vũ. Vì thế, sau khi nghe Trần Tư Vũ nói nhiều điều như vậy, Tô Tô lại không có nhiều oán hận với cô ta. Cô cảm thấy chẳng qua mọi người không chung tư tưởng không chung đường, lập trường khác nhau, phải tranh đấu sống còn mà thôi. Chuyện này không liên quan gì đến một người tốt hay xấu, chỉ có thể nói là do hoàn cảnh xô đẩy. Sau khi giải quyết được mầm họa lớn, ai nấy đều có vẻ trút được gánh nặng. Chẳng ai nói lời thừa thãi, thậm chí cả người nằm trên giường tĩnh dưỡng như Trạc Thế Giai cũng giữ im lặng, chỉ thở dài thườn thượt. Hách Quân nghe tin Trần Tư Vũ là nội gián thì sửng sốt rất lâu. Anh ta về viện của mình rồi không ra ngoài. Bên Hộ Pháp có qua xem vài lần nhưng Hách Quân vẫn biểu hiện rất bình thường, chỉ có lẽ không chịu nổi sự thật nên mọi người khuyên chút rồi mặc kệ. Trong thôn Bát Phương, khi Hộ Pháp không ở đó, Trạc Thế Giai luôn phải chăm sóc Thiên Tứ, khi cô bận thì mẹ Tô chăm giúp. Giờ Trạc Thế Giai phải nằm nghỉ, không chịu nổi chuyện chăm con nên mẹ Tô đưa cả Thiên Tứ và đồ dùng hàng ngày của thằng bé vào viện của Tô Tô, chăm sóc cả ngày lẫn đêm. Bạch Hằng bay về thôn Bát Phương rồi kể lại chuyện Trần Tư Vũ là nội gián. Lý Tiểu Vũ ngẩn người, chỉ nói một câu: Hóa ra là cô ấy… rồi không nói gì thêm. Còn đám anh Bì và du côn lại hò nhau ra mộ của A Bảo, vừa khóc vừa cười vừa chúc rượu, dường như rất cao hứng. Những người khác không có phản ứng gì đặc biệt. Mộc Dương bận rộn luyện tập, khi nghỉ ngơi còn muốn rèn luyện dị năng. Thị trấn nhộng phát triển ngày càng lớn mạnh, thầy Tần mỗi ngày lại ra một luật mới. Cuối cùng, anh sử dụng luôn bộ luật trước mạt thế, quy củ cho thị trấn nhộng ngày càng nhiều, xã hội phát triển ngày càng ổn định. Số người trong thị trấn nhộng tăng lên, phụ nữ có thai cũng nhiều hơn. Phụ nữ ở thị trấn nhộng không phải lo lắng việc mang thai sinh con. Ở đây có Bệnh viện Chăm sóc Mẹ và Bé, có mầm non, nghe nói còn sắp xây cả trưởng tiểu học. Trẻ con trong thôn Bát Phương muốn học tiểu học sẽ ra khỏi thôn, vào thị trấn. Tình hình cụ thể còn phải chờ Tô Tô quay về quyết định. Cô mới là người quyết định xem trẻ con sẽ học gì trong trường tiểu học ở thị trấn nhộng. Cứ thế, cuộc sống ngày ngày trôi qua, mùa đông lại đến. Đây là mùa đông thứ ba trong mạt thế, quả nhiên toàn bộ đất Thần Châu rơi vào kỷ băng hà. Tuyết bay đầy trời, tuyết dày trên đất, kín cả bàn chân. Nhưng đây chưa phải lúc lạnh nhất. Mùa đông chỉ mới bắt đầu. Trong Xuân thành, cuối cùng Phương Hữu Mạo cũng bỏ lệnh giới nghiêm trong khu tây và khu nam. Cổng lớn Xuân thành mở ra, các đội lính và nhóm tự phát bắt đầu ra ngoài tìm kiếm đồ cho mùa đông Phương Hữu Mạo gỡ bỏ giới nghiêm, đương nhiên Xuân Chính Tông cũng không thể trơ mắt nhìn người của mình bị chết cóng. Ông ta cho mở cửa khu bắc để các nhóm tự phát và quân đội ra ngoài tìm kiếm đồ. Phía Phương Hữu Mạo có thị trấn nhộng làm sân sau nên tình hình vui chơi giải trí luôn đầy đủ. Mọi người ra ngoài tìm đồ để tìm thêm chăn bông, áo lông… Mùa đông này rất nặng nề. Ông ta cũng mở ra dịch vụ mua sắm hộ, nghĩa là các nhóm tự phát có thể gửi tinh hạch cho Phương Hữu Mạo, Phương Hữu Mạo sẽ mang đồ từ thị trấn nhộng sang Xuân thành cho họ. Điều này thu hút rất nhiều người tìm đến Phương Hữu Mạo. Những tháng ngày này, tự chạy xe đến thị trấn nhộng lấy đồ rất khó khăn, nhưng Phương Hữu Mạo lại có máy bay, nghe nói mấy ngày trước còn có hai máy bay to chở xăng hàng không đến. Để sử dụng dịch vụ của Phương Hữu Mạo, chỉ cần nộp tinh hạch làm phí thủ tục, không cần phải lo liệu việc gì khác. Xuân Lai ở khu đông đã tích trữ tinh hạch từ lâu. Cá biến dị ở hồ khu đông sắp tuyệt chủng, mùa đông đến mặt nước đã đóng băng hết. Để mùa đông qua đi còn có cá ăn, Xuân Lai cấm người lại gần hồ, đồng thời qua phía Phương Thúc Ế sử dụng dịch vụ mua sắm hộ để trang trải các yêu cầu sinh hoạt cơ bản của khu đông. Nhưng dần dà cũng có người bắt đầu oán hận Tô Tô. Chẳng phải nói Tô Tô là thôn trưởng thôn Bát Phương sao? Rõ ràng cô là thôn trưởng nhưng ở đây lại không hề đảm bảo no ấm cho bọn họ. Thôn Bát Phương nhiều của cải như vậy mà thôn trưởng này không mang đến để bọn họ cầm cự qua mùa đông? Sao lại bắt bọn họ bỏ tinh hạch ra mua? Tô Tô hoàn toàn không để ý đến những lời đàm tiếu này. Cô có nghe nói chuyện Xuân Lai và nhà họ Phương giao dịch mua sắm. Cách Xuân Lai kiếm tinh hạch trong khu đông để giao dịch, Tô Tô hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu. Cô chỉ đang nghĩ: các chuyến bay phục vụ dịch vụ mua sắm hộ này có thể kéo dài bao lâu nữa?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]