Bạch Hằng và Tô Tô có quan hệ khá tốt. Nhìn vẻ mặt đau đớn của Tô Tô, anh cho rằng Tô Tô nhìn cảnh hỗn loạn trong chợ người mà đau lòng nên an ủi: “Tô Tô, chỗ này thật sự không bằng thị trấn nhộng. Có sống ở thế giới bên ngoài rồi mới biết thị trấn nhộng và thôn Bát Phương đúng là thiên đường.” Tô Tô ngồi sau ôm Tiểu Ái gật đầu, không nói lời nào mở cửa xe đi xuống. Tư Đồ Thiện cũng mở cửa xe xuống. Hôm nay anh mặc thường phục, giấu áo giáp chống đạn bên trong, từ hông đến cổ được che kín. Tuy vậy, nhìn hai bên người phồng ra, người có kinh nghiệm sẽ biết ngay bên trong giấu biết bao nhiêu là súng. Bạch Hằng dừng xe ven đường, khóa xe rồi đeo ba lô, cùng Tư Đồ Thiện đi theo Tô Tô. Hai người này nhìn có vẻ khó chơi nên khu đông tuy đông đúc nhưng ai nấy đều tự nhiên nhường đường cho Tô Tô. Tiếng kêu khóc bên đường càng to hơn. Cha mẹ của những đứa trẻ bị bán chỉ mong Tô Tô đến bên lồng sắt của bọn họ. Trong thời đại này, một người phụ nữ sạch sẽ như vậy, còn mang theo trẻ con thì chắc chắn sau lưng phải có thế lực rất lớn, hoặc bản thân phải người vô cùng bản lĩnh. Người như cô xuất hiện ở đây thu hút rất nhiều sự chú ý. Tô Tô cau mày nghiêng đầu nhìn. Có khoảng mười lăm mười sáu lồng trên con đường này, có lồng giam một đứa bé, có lồng có tới ba bốn đứa, tất cả đều giương mắt nhìn cô như thể cô là cây kẹo ngọt. Phía sau lồng, những cha mẹ kia đang nhìn Tiểu Ái tròn trịa trắng trẻo trong lòng cô, vừa khao khát lại vừa xót xa. Cạnh chợ người là một hồ nước nhân tạo, phía bên kia rộng rãi hơn nhiều, cũng có nhiều người hơn. Dưới bóng cây, từng cô gái đau khổ căm phẫn bị trói lại, có người còn có thẻ đeo trên cổ ghi rõ giá bao nhiêu tinh hạch, tóc tai rối bù. Thấy Tô Tô nhìn, cô gái xấu hổ cúi gằm như mình đang làm chuyện sai trái vậy. Có người còn bị người nhà, bạn trai hoặc chồng cắt quần áo trên người, hở ra những nơi nhạy cảm dưới thời tiết rét lạnh. Có biết bao đàn bà và trẻ con ở đây, là chuyện tầm thường nhất trong thế giới này, bảo cô thì sao cô cứu tất cả được? Cô xoay người nhắm hai mắt, nói với Bạch Hằng sau lưng, “Khuông Thế Quốc đang ở đâu?” “Đến rồi.” Bạch Hằng hạ giọng nói. Đám người xôn xao ngước nhìn Khuông Thế Quốc lái một chiếc BMW đến đầu đường. Hắn ta mặc trang phục chạy bộ màu trắng bước từ trong xe ra, một hàng người như bảo vệ cũng theo sau. Sau xe của Khuông Thế Quốc còn có rất nhiều xe khác chuyên chở người được mua. Người đàn ông này khoảng bốn mươi tuổi, có gương mặt anh hùng kháng Nhật điển hình, vóc người đẹp do thường xuyên rèn luyện. Khuông Thế Quốc này giống hệt với Khuông Thế Quốc trong trí nhớ của Tô Tô. Khuông Thế Quốc xuất hiện khiến những người đang bán con càng kích động hơn. Bọn họ biết người này ra tay hào phóng, chỉ cần thích đứa nào sẽ trả rất nhiều thù lao. Dù Khuông Thế Quốc trước giờ chưa từng mua trẻ con, những kẻ đói bụng choáng váng cũng mong Khuông Thế Quốc sẽ mang con mình đi. Có người còn mở lồng sắt, thò tay tóm đứa con đang hét của mình ra như tóm con gà, hớn hở xách tới trước mặt hắn ta rồi ra sức bô lô ba la quảng cáo. Đứa trẻ ba bốn tuổi mà chúng phóng đại như thể con cu li làm việc được bằng mười mấy người lớn! Trẻ con là bộ phận yếu thế, dù chúng có đói rạc người cũng không muốn phải rời xa cha mẹ mình, kể cả vì miếng ăn chúng cũng không muốn!!! Những đứa trẻ khóc lóc gào thét loạn lên, tiếng người lớn mắng chửi ầm ĩ xen lẫn với âm thanh nịnh bợ Khuông Thế Quốc. Tất cả âm thanh hội tụ một chỗ khiến Tô Tô thấy rất phiền phức. Cô vừa định ra tay bắt sống Khuông Thế Quốc thì thấy hắn ta đẩy những cha mẹ đang cố bán con mình ra, hớn hở vẫy hai tay về phía cô, “Vu Nghiệp, anh Vu Nghiệp!!!” Vu Nghiệp?! Tô Tô sửng sốt. Gọi cô à? Nhưng dường như có cảm ứng, Tô Tô quay đầu lại thì thấy Diệp Dục đứng sau mình không biết tự bao giờ. Anh vẫn để tóc đầu đinh, mặc trang phục rằn ri, lưng đeo hai thanh mã tấu, chân đi đôi giày lính đế dày. Diệp Dục rõ ràng đang tức giận tím mặt, nhìn Tô Tô chòng chọc. Thấy Tô Tô quay đầu lại, anh trợn mắt như con sói đi săn, chỉ chực nhào vào xé nát Tô Tô. Khuông Thế Quốc vội vàng chạy tới, đám người phía sau cũng lạch bạch chạy theo. Tô Tô vội vội vàng vàng lùi lại, Khuông Thế Quốc lao tới trước mặt Diệp Dục như kiểu thân quen lắm, hớn hở: “Thật trùng hợp quá! Anh Vu Nghiệp, anh rảnh rang đến đây có việc gì thế?” Anh nhận được tin đến bắt người phụ nữ nào đó! Diệp Dục mím chặt môi lùi về sau một bước, cách Khuông Thế Quốc xa một chút. Anh nhíu mày nhìn, tự hỏi sự nhiệt tình này xuất hiện từ đâu ra? Đúng lúc này, Thạch Anh cũng dẫn theo hai mươi dị năng giả đến, thấy Khuông Thế Quốc thì hét lên: “Anh rể, lần trước em nhờ anh tuyển người cho em anh đã tìm được chưa?” “À… đây còn gì?” Khuông Thế Quốc không quan tâm xem Diệp Dục có đồng ý hay không, chỉ vào Diệp Dục trước mặt tất cả mọi người, “Đây là người anh tìm cho em. Yên tâm đi, người này không phải là dị năng giả nhưng tay nghề không hề thua kém. Em à, em cứ tin anh rể đi, đây là nhân tài đấy.” Gương mặt hai mươi lăm tuổi tuấn tú của Thạch Anh đánh giá Diệp Dục từ trên xuống dưới. Diệp Dục định lên tiếng nói mình không có hứng thú tham gia đội của Thạch Anh thì Tô Tô bên cạnh bế Tiểu Ái có vẻ rất hào hứng muốn góp vui. Con bé khom người, vừa ngáp vừa bắt Tô Tô bế dựng nó lên, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Diệp Dục, đôi mắt vừa to tròn đen láy sáng rực nhìn Diệp Dục chăm chú.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]