Chương trước
Chương sau

…” Mai Thắng Nam lặng người nhìn Tô Tô, “Cô là kẻ giết người hàng loạt đấy à? Lúc muốn giết người này, lúc muốn giết người kia. Tôi đọc tên Khuông Thế Quốc một cái, cô đã muốn giết người ta luôn rồi?”
“Ừ, quyết rồi. Nhất định phải bắt sống tên Khuông Thế Quốc này. Giờ chưa tra ra được Hạ An ở đâu, tôi phải tự kiếm chút chuyện làm.”
“Cũng được thôi. Bắt sống Khuông Thế Quốc thật ra không khó. Cứ một – ba – năm giờ là hắn ta sẽ đi về khu đông, không phải để tìm đàn bà mà là tìm người. Hắn ta có người em vợ tên Thạch Anh – là một nhân vật rất lợi hại. Thạch Anh có một đội dị năng giả với số lượng dị năng giả lớn nhất Xuân thành. Có điều Thạch Anh là kẻ cẩn thận, không phải lúc nào cũng có mặt bên cạnh Khuông Thế Quốc.”
“Khu đông có phải khu buôn người không?”
“Sao cô biết? Nghe ngóng được gì à?”
Mai Thắng Nam nhún vai, cũng chẳng mong chờ Tô Tô trả lời. Khu đông có chỗ buôn người là chuyện mới gần đây, bán vợ bán con đủ cả. Mấy ngày gần đây, Hạ An cần thêm người làm thí nghiệm dẫn đến việc Khuông Thế Quốc bị áp lực. Anh ta mượn cớ đi tìm người mà đi không về nên bị phê bình kín đáo trong Xuân thành khá nhiều.
Khuông Thế Quốc phải bỏ rất nhiều công tìm người làm đối tượng thí nghiệm cho Hạ An, vì thế anh ta quyết định mua người.
Có điều những người phải bán vợ bán con thì cuộc sống cũng đã vô cùng khó khăn rồi. Người bị bán cũng thiếu đói gầy trơ xương, sức khỏe cũng kém ngày trước, không phải là đối tượng thí nghiệm tốt nhất. Chủ yếu là Khuông Thế Quốc đi lừa người khác làm đối tượng thí nghiệm, đa phần những người này đều có đặc điểm sức khỏe phù hợp.
Vì thế, Tô Tô bàn bạc với Mai Thắng Nam xong, hôm sau là thứ tư nhưng cô vẫn quyết định lần theo dấu vết, tìm cơ hội bắt sống Khuông Thế Quốc. Không thể bắt sống thì cô không vội. Sáng ra, vừa ra khỏi giường, Tô Tô cho Tiểu Ái bú sữa rồi nấu chút cháo cho con bé ăn rồi làm thêm cả nước trái cây.
Hôm nay cô vắt nước cam. Cam được vận chuyển từ thôn Bát Phương đến, do chính mẹ Tô cẩn thận lựa chọn rồi Bạch Hằng chuyển đi. Trời ấm dần lên, Bạch Hằng bảo gieo hạt cam ở thị trấn nhộng, sau đó trồng một ruộng dưa hấu to, sau này Tiểu Ái sẽ có nước ép dưa hấu để uống.
Tô Tô vừa nghĩ vừa cười, rót nước chanh vào bình sữa rồi bế Tiểu Ái người đầy cháo đi tắm, xong xuôi đã đến buổi trưa.
Lại đến giờ cơm trưa. Tô Tô ôm Tiểu Ái đang say sưa ngủ theo mọi người ra ngoài lấy cơm. Một chiếc xe dừng trước cửa, là xe của Bạch Hằng. Tô Tô đứng ngoài gật đầu, ôm Tiểu Ái chui vào sau xe đến khu đông.
Quả nhiên là khu đông hỗn loạn hơn khu tây rất nhiều, người cũng nhiều hơn. Ở khu tây, hầu như không thấy người rảnh rỗi đi lại trên đường phố, thỉnh thoảng có vài người đến tị nạn nhưng không dám hiên ngang xuất hiện bên ngoài.
Nhưng dường như khu đông này toàn người là người, mọi người ăn mặc những bộ quần áo chẳng biết đã mấy trăm năm chưa giặt, toàn thân bẩn thỉu đi qua đi lại, ai nấy đều có vẻ mệt mỏi suy nhược vì ăn uống không no đủ.
Người thì như thế, cảnh ở khu tây cũng khiến người ta cảm thấy âm u nặng nề, tựa như sống là một chuyện vô cùng gian nan.
Xe đi lòng vòng mấy con phố, cuối cùng cũng đến được chợ người trong Xuân thành. Nói là chợ người, thật ra chỉ là những cửa hàng ốp đá xanh hai bên đường với những người đàn bà ốm đói đang quỳ xuống, cúi thấp đầu, còn phảng phất đâu đây tiếng trẻ con gào khóc. Trước mặt bọn họ là những cái lồng sắt đóng kín, nhốt những đứa con của chính mình.
Đúng, ở chỗ chợ buôn người, trẻ con bị nhốt trong lồng. Những đứa trẻ hơi lớn một chút, đói đến mức gầy nhẳng, chỗ duy nhất có chút thịt là phần bụng đang phập phồng tiêu hóa những thứ không dễ ăn.
Tô Tô lạnh lùng nhìn những cái lồng chứa những đứa trẻ đói đến độ khóc không nổi, ánh mắt lóe lên như một nỗi đau nào đó đang cào xé tâm can, khiến cô muốn chìm trong biển máu.
Cô đã biết chuyện khu đông có chợ người từ trước. Kiếp trước, sau khi Tiểu Ái mất tích, cô hầu như luôn ở khu đông. Khu đó, cô đã đặt ra mục tiêu rằng mỗi ngày phải giết một kẻ buôn người, mỗi ngày một kẻ, mỗi ngày một kẻ!
Giết đến một ngày nọ, cô chợt nhận ra mình giết nhiều người như thế, những đứa trẻ bị nhốt trong lồng này phải làm thế nào?! Những đứa trẻ bị nhốt vào, đưa đến đây đều là con của những kẻ tự tay bán chúng
Ban đầu khi những đứa trẻ này đói sắp chết, Tô Tô giết cha mẹ chúng dẫn đến chuyện chỉ một miếng ăn, một ngụm nước cũng chẳng có ai kiếm cho chúng.
Vậy thì giết chóc ở khu đông này có nghĩa lý gì? Người ta muốn bán con của mình, Tô Tô giết cha mẹ chúng nhưng lại không thể cứu vớt được những đứa trẻ này. Thà rằng cô không giết, cứ để tùy họ quyết định thôi.
Biết đâu sau khi được mua, những đứa trẻ này lại tìm được một gia đình tốt?!
Từ khi tỉnh ngộ, Tô Tô ngừng giết người vô lối. Cô rời khỏi khu đông, đâm đầu vào quá trình phát triển dị năng của mình một cách cố chấp… Đó là giai đoạn ngày đêm hỗn loạn, tư duy đảo ngược, ký ức lẫn lộn. Giờ nghĩ lại Tô Tô cũng không quan tâm lắm đến việc phải hoàn thiện ký ức trong mười năm đấy, cô chỉ nắm chung chung các mốc.
Trong kiếp này, có lẽ do Phương Hữu Mạo xuất hiện nên số người đói kém không nhiều như vậy. Cũng có thể do mạt thế mới trôi qua một năm nên dù chợ người trông náo nhiệt nhưng vẫn không phát triển mạnh mẽ, ngang ngược cho lắm.
Hôm nay Tô Tô muốn nghiên cứu địa hình nên Mai Thắng Nam phái Bạch Hằng đến làm tài xế. Người ngồi ghế phụ lái gọi là Tư Đồ Thiện. Tư Đồ Thiện là người mang thức ăn đến cho Tô Tô hàng ngày. Bọn họ vốn là lính trong quân đội của Phương Hữu Mạo nhưng bây giờ tất cả trở thành người của Mai Thắng Nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.