Chương trước
Chương sau
" Lão cha! " 

Hạo Thiên lặp lại lời nói, Âu Dương Đông bỗng chốc lại rơi nước mắt. Cả bọn thật đúng là không đỡ nổi trước người đàn ông này, nói rơi nước mắt liền rơi nước mắt sao? Dễ khóc dễ cười, tính tình sao lại giống con nít thế này? 

Hạo Thiên " ách " một tiếng, luống cuống hỏi 

" Lại làm sao nữa vậy? " 

Lăng Giang Tuyết lại nói 

" Lúc con ông ấy còn sống cũng hay gọi ông ấy là lão cha, suốt ngày từ trong miệng tuôn ra chính là lão cha! " 

Cả bọn lúc này lại " ồ " lên một tiếng, thảo nào lại như vậy. Không khóc mới là lạ ấy! 

Âu Dương Đông lau đi một vệt nước mắt, vừa nói mà giọng vừa nấc lên vài tiếng 

" Lúc trước... Hức... Đứa trẻ ấy vẫn còn luôn miệng gọi ta như vậy... Hức... Ngài nào cũng " lão cha ơi! Lão cha "  nên ta nghe riết thành quen, bỗng một ngày lại không nghe nữa... Hôm nay nghe lại, ta có chút bi thương... " 

Hạo Thiên lúng ta lúng túng cả lên, vội nói 

" Vậy... Vậy ta không gọi như vậy nữa.... " 

Âu Dương Đông lắc đầu, nói 

" Không.... Con cứ việc gọi ta như vậy đi, ta rất muốn lại nghe thấy hai chữ lão cha này... Mà, tại sao con lại gọi ta như vậy? " 

Hạo Thiên nói 

" Thì tại vì lão cha cũng gọi con một tiếng con thì con cũng nên đáp lễ chứ nhỉ? " 

Âu Dương Đông cười cười nói 

" Ta còn định bảo con đổi cách xưng hô đi, không thể cứ gọi lão viện trưởng mãi được. Nào ngờ con cũng đã đổi rồi... " 

Hạo Thiên cười cười, nói 

" Nếu hiện tại không còn việc gì nữa thì con đi đây " 

Âu Dương Đông liền nói 

" Khoan, con còn chưa nói với ta đây là những ai mà? " 

Hạo Thiên liền bảo 

" Đây là Thống Trung, còn đây là... ( Giới thiệu tên)...  Còn đây là ai thì lão cha cũng biết rồi đấy. Bọn con đến nơi này báo danh nhập học, gồm 11 người, còn lại đều... Làm gì bây giờ nhỉ? " 

Hạo Thiên nói đến đây thì hơi ngơ ra, không biết phải sắp xếp cho họ làm gì nữa đây. Vì tuổi của họ vượt rào mất rồi. Âu Dương Đông liền nói 

" Vậy để Tử Kiệt, Tử Lam, Vân Mộng cùng với Lam Nguyệt ở đây làm lão sư đi! " 

Hạo Thiên " hừm " một tiếng nói 

" Vân Mộng, Tử Kiệt với Tử Lam thì khỏi nói nhưng Nguyệt tỷ con sợ vào đây sẽ phá hư tất cả đấy. Lão cha không sợ học viện này bị phá... " 

" Bịch " 

Hạo Thiên nhanh chóng chụp lấy cánh tay An Lam Nguyệt đánh tới, cười cười bảo 

" Tỷ không phải muốn đánh là đánh được đâu a " 

" Bốp " 

An Lam Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói 

" Tỷ có hai tay, không phải một đâu! Dám nói tỷ như vậy à " 

Âu Dương Đông cười cười nói 

" Không sao. Đập cái gì thì mua mới cái đó, phá cái gì thì sửa cái đó. Ta không thiếu tiền đâu! " 

Hạo Thiên cười cười nói 

" Sao ta có thể quên người là người giàu có thứ 3 nơi này nhỉ?! Mà, sao cũng được, lão cha định cho họ làm lão sư phụ trách lớp nào? " 

Âu Dương Đông liền nói 

" Phụ trách top 20 người đứng đầu bảng xếp hạng. Được không? Cả 3 cùng làm! " 

Hạo Thiên gật đầu nói 

" Cũng được ạ! " 

Âu Dương Đông lại nói 

" À, con hãy đi cùng với Tuyết nhi đi. Tuyết nhi, con hãy đưa tất cả đến khu KTX tầng cao nhất, là tầng dành cho top 20 người đứng đầu đấy. Đưa cả bọn vào đó ở tạm trước đi, sau đó ta lại cho  người xây một tòa nhà trong học viện này cho... " 

Hạo Thiên liền ngăn lại, nói 

" Khoa trương quá rồi đó lão cha à, để bọn này ở KTX là được rồi " 

Âu Dương Đông không hài lòng, nhưng miễn cưỡng nói 

" Được rồi, tầng cao nhất có 10 phòng lớn, các con lấy 8 phòng đi, còn bọn kia ta sẽ nhét chúng vào chung phòng... " 

Hạo Thiên lại cắt ngang lời nói, bảo 

" Được rồi, chúng ta lấy 4 phòng là được rồi. Lão cha ngài bớt khoa trương lại giúp con đi " 

Âu Dương Đăng lại thất vọng hỏi 

" Sao cái gì con cũng từ chối hết vậy chứ? " 

Hạo Thiên thở ra một hơi, nói 

" Tại vì lão cha người quá khoa trương. Ta hiện tại mệt rồi, muốn đi nghỉ một chút " 

Âu Dương Đông gật đầu, nói 

" Được được, con đi đi " 

" Hẹn gặp lại " 

Hạo Thiên thả ra một câu nói, Lăng Giang Tuyết đưa cả bọn đi. Rời khỏi căn phòng bừa bộn do Lăng Giang Tuyết mới vừa gây ra này, để lại Âu Dương Đông chật vật dọn đống bừa bộn này. 

Vừa đi, Lăng Giang Tuyết vừa khoát tay với Hạo Thiên khiến bao ánh mắt phải nhìn chăm chú, chỉ chỏ nói này nói nọ. Nhưng giờ đây Hạo Thiên không có rảnh đâu mà ở đó trừng mắt liếc ngang liếc dọc. 

Cả bọn chiếm lấy 4 phòng trên tầng 6, có 15 người thì làm sao chia 4, cho nên sẽ có phòng chứa 4 người, phòng chứa 3 người. Nhưng bọn con của Hạo Thiên không muốn như vậy, chúng một mực đòi ở chung với Hạo Thiên. Đành chọn căn phòng lớn nhất ở nơi này, dọn thêm một chiếc giường qua đây nữa. Thành ta lấy 4 phòng nhưng chỉ ở 3, mặc dù bọn nhóc cũng nằng nặc đòi ở chung nhưng Hạo Thiên trừng mắt chúng một cái chúng liền im lặng ngoan ngoãn nghe theo. 

Phòng chứa 4 người gồm có hai cặp huynh đệ sinh đôi họ Mộc và Lâm, phòng thứ hai là Thống Trung, Minh Kỳ, Di Di và Gia Linh, phòng thứ ba là Hạo Thiên, tiểu Siêu, An Lam Nguyệt, Lăng Giang Tuyết, Tử Kiệt, Tử Lam cùng với Vân Mộng. 

Phòng của Hạo Thiên có 7 người, trong đó Hạo Thiên sẽ ngủ cùng Lăng Giang Tuyết một giường, An Lam Nguyệt sẽ ngủ cùng với Tử Lam, giường lớn nhất phòng nhường cho 3 đứa con trai còn lại. Thêm vào đó sẽ dựng lên một vách ngăn bằng nhựa chống nhìn trộm:))). 

Chia phòng xong xuôi, Hạo Thiên lên giường ngủ một giấc. Cả bọn im lặng không làm ồn, cũng không biết vì lí do gì mà Hạo Thiên giờ này lại ngủ và tại sao giờ này lại mệt mỏi như vậy. Trong khi chỉ mới có 10 giờ trưa mà thôi. Cũng không muốn hỏi, đành im lặng mà rời đi để cậu nghỉ ngơi. 

Lăng Giang Tuyết cẩn thận đóng cửa, lúc này lại đưa tất cả đi vòng quanh học viện. Vào sâu bên trong có rất nhiều nơi thú vị, nào là phòng dược, nơi huấn luyện, tiếng ồn ào nói chuyện.... Và nơi khiến đám nhóc dừng chân lại chính là sàn đấu. 

Sàn đấu nơi này rất rộng, có khá nhiều người hiện đang ở nơi này giao lưu luận bàn với nhau. Có tổng cộng 20 sàn đấu nhỏ, và 10 sàn đấu lớn, vây xung quanh là chỗ ngồi xem của khán giả. Chính giữa trên đài cao là nơi những lão sư, người có phận sự ngồi ở đấy. Bên dưới sẽ có vài mái hiên dừng để nghỉ ngơi hoặc chỗ ngồi cho các thí sinh. Chỗ này đặc biệt một cái, khi diễn ra trận chiến tranh giành ngôi vị top 1 sẽ dẹp đi tất thảy sàn đấu, thay vào đó sẽ hiện lên môt sàn đấu rộng chiếm hơn phân nửa nơi đấu kháng này. 

Thống Trung nhảy bật lên sàn đấu, nhảy tưng tưng trên đó, vừa nhảy vừa nói 

" Vật liệu rất tốt, khá cứng đấy " 

" Đương nhiên rồi, làm sao có thể không cứng cho được! " 

Một thanh âm vang lên, một nhóm thanh niên gồm 4 người tiến lại. Vẻ mặt kiêu ngạo, vênh váo trong bộ đồng phục của học viện. 

Một tên nói 

" Này, tên nhóc này từ đâu vào đây? Còn chẳng có đồng phục của học viện, các ngươi lẻn vào sao? " 

Lăng Giang Tuyết liền lên tiếng nói 

" Là ta đưa vào! " 

Cả 4 tên thấy Lăng Giang Tuyết liền chùn xuống, mặt cười lấy lòng, nói 

" Cái này... Lăng đại nhân, ngài sao lại ở nơi này? " 

Lăng Giang Tuyết nhăn mày nói 

" Ta không được đến đây sao? " 

" Ách... Ý tôi không phải như vậy... " 

Cả bọn lắp bắp nói. Thống Trung lúc này lại làm vẻ mặt ngây thơ, nói 

" cái này có thật sự cứng cáp không vậy chứ? " 

Một tên liền nói 

" Đương nhiên cứng rồi, cái sàn này dù ngươi có dùng vật nặng hơn ngàn kg quăng xuống cũng không sức mẻ miếng nào đâu " 

Thống Trung cười hắc hắc nói 

" Thật như vậy sao? " 

Tên này lại dùng giọng kiêu ngạo nói 

" Đương nhiên là th... " 

" RẦM " 

" RẮC... RẮC... RẮC... " 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.