" Lão cha! "
Hạo Thiên lặp lại lời nói, Âu Dương Đông bỗng chốc lại rơi nước mắt. Cả bọn thật đúng là không đỡ nổi trước người đàn ông này, nói rơi nước mắt liền rơi nước mắt sao? Dễ khóc dễ cười, tính tình sao lại giống con nít thế này?
Hạo Thiên " ách " một tiếng, luống cuống hỏi
" Lại làm sao nữa vậy? "
Lăng Giang Tuyết lại nói
" Lúc con ông ấy còn sống cũng hay gọi ông ấy là lão cha, suốt ngày từ trong miệng tuôn ra chính là lão cha! "
Cả bọn lúc này lại " ồ " lên một tiếng, thảo nào lại như vậy. Không khóc mới là lạ ấy!
Âu Dương Đông lau đi một vệt nước mắt, vừa nói mà giọng vừa nấc lên vài tiếng
" Lúc trước... Hức... Đứa trẻ ấy vẫn còn luôn miệng gọi ta như vậy... Hức... Ngài nào cũng " lão cha ơi! Lão cha " nên ta nghe riết thành quen, bỗng một ngày lại không nghe nữa... Hôm nay nghe lại, ta có chút bi thương... "
Hạo Thiên lúng ta lúng túng cả lên, vội nói
" Vậy... Vậy ta không gọi như vậy nữa.... "
Âu Dương Đông lắc đầu, nói
" Không.... Con cứ việc gọi ta như vậy đi, ta rất muốn lại nghe thấy hai chữ lão cha này... Mà, tại sao con lại gọi ta như vậy? "
Hạo Thiên nói
" Thì tại vì lão cha cũng gọi con một tiếng con thì con cũng nên đáp lễ chứ nhỉ? "
Âu Dương Đông cười cười nói
" Ta còn định bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-thang-cap-he-thong/2188415/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.