Chương trước
Chương sau
Tam Thạch và Xích Nam Phương sợ hãi tột độ, quỳ gối mà đầu cũng cúi theo. Khuôn mặt của các vị đại nhân rõ ràng rất là khó chịu, tên khốn đó sao ngu quá vậy. Sắp không ổn rồi!

"lão đại, ngài không sao chứ? Mau đỡ lão đại đứng dậy"

Đám thuộc hạ của tên đô con cuốn lên, đỡ tên này dậy với khuôn mặt đỏ ngầu do đập xuống sàn. Máu mũi còn đang không ngừng chảy ra, tên đô con được đỡ dậy rồi, gạt ngã đám thuộc hạ, tay ôm mặt mà nói

"Đại ca, huynh làm gì vậy? Sao lại đánh ta cơ chứ. Ta đã làm gì đâu, cũng chỉ là một đám nhóc con, muốn ra oai một chút mà thôi"

Tam Thạch cơ mặt giật giật, rất muốn quay lại đấm cho hắn một cái đến bất tỉnh, nhưng cố kiềm lại, nói

"Ngươi còn không mau.... "

"Bốp"

"đùng"

Tam Thạch trợn trừng mắt nhìn, Minh Kỳ đã quay lại và thay thế vị trí của tên đô con, thay vào đó thì.... Tên đô con bị Minh Kỳ một cước đạp thẳng ra ngoài đường, mặt đập xuống đất, tay ôm bụng đau quằn quại. Đám đàn em hốt hoảng chạy theo, cuốn cuồn nhốn nháo cả lên.

Minh Kỳ liếc nhìn chúng, Nhược Tình từ đằng sau chạy tới, Minh Kỳ liền nói

"Thu hồi tư cách thành viên của đám đó cho ta, từ nay cấm không cho chúng bước chân vào đây nữa! "

Nhược Tình liền tuân lệnh, thực thi ngay lập tức. Còn Minh Kỳ, cậu hướng Hạo Thiên hơi cúi đầu, nói

"Đã hoàn thành thưa hội trưởng"

Hạo Thiên gật đầu, lại nhìn 2 tên đang quỳ. Thống Trung khuôn mặt đã hòa hãn lại, cười nói

"Hai người làm gì vậy, mau đứng dậy đi."

Tam Thạch và Xích Nam Phương từ từ đứng dậy, khuôn mặt e sợ nhìn cả nhóm. Thống Trung bất ngờ nói

"Oh, hai ngươi là Tam Thạch và Thống Trung đúng không? "

Tam Thạch gật đầu, nói

"Đại nhân có gì căn dặn? "

Thống Trung cười hì hì, nói

"Không có gì. Chẳng là có hơi ngạc nhiên, lúc trước đánh nhau bây giờ pà bạn bè. Đúng là không đánh thì không quen mà"

Cả 2 gật đầu, cười cười nói nói một hồi. Hạo Thiên liền nói

"Nếu tiểu Trung thích nói chuyện như vậy thì ở đây đi. "

Thống Trung gật đầu, nói

"Được. Chút nữa tớ sẽ đi kiếm mọi người"

Nói xong, nhóm Hạo Thiên liền rời đi, để lại Thống Trung nói chuyện vui vẻ với đám người.

Tam Thạch hỏi

"Đại nhân hôm nay tới có việc gì à? "

Thống Trung hửm một tiếng, nói

"Cũng không có gì! Lâu lâu thì về kiểm tra lại công hội thôi"

"oh" cả 2 nói. Thống Trung nhìn nhìn xung quanh, nói

"đám các người sao vậy? Sao lại né ta như né tà vậy? "

"khônh có gì đâu, đại nhân ngài đừng để ý tới chúng tôi làm gì! "

"Đúng vậy, ngài cứ nói chuyện thoải mái đi"

"Xem chúng tôi như không khí cũng được"

...................

"Các ngươi sao vậy. Mau ngồi đàng hoàng lại cho ta"

Thống Trung giở giọng uy hiếp, còn tỏa ra chút khí thế bức người, đám người liền nhanh chân lẹ tay mà ngồi lại đàng hoàng, ngồi đúng vị trí lúc ban đầu. Thống Trung vui vẻ nói

"Vậy có thoải mái hơn không. Có gì mà phải úm lại một cục cơ chứ"

"Vâng"

Đám người nói, Thống Trung liền vui vẻ cười, đúng lúc Nhược Tình đã thu hồi xong tư cách thành viên của bọn kia và trở vào, Thống Trung nói

"Nhược Tình tỷ tỷ, phiền tỷ mang tất cả thức ăn lên, mỗi loại 5 phần"

Nhược Tình hơi khom lưng, mỉm cười nói

"Được, phiền đại nhân chờ một chút"

Thống Trung mỉm cười, lại trò chuyện cùng nhau. Cho đến khi thức ăn đã được dọn lên đầy đủ cả rồi, cậu lại nói

"Hôm nay ta đãi mọi người, nhớ phải ăn cho thật nhiều đấy"

Đám người kinh ngạc, nhìn thức ăn được bưng lên đầy ấp, mùi thơm phức tỏa ra nồng nặc, nhìn mà nhỏ dãi. Nơi đây có rất nhiều món, đa số bán rất rẻ phù hợp với số tiền mà mạo hiểm giả như họ có thể ăn, lại rất ngon và đầy dinh dưỡng. Nhưng cũng có những món vô cùng đắt, có thể nói chỉ 5, 6 tháng mới đủ tiền mà ăn được một lần, những món ăn đắt giá này vừa ngon, bổ dưỡng mà còn giúp ít cho việc lên cấp, bởi thế không tiếc bỏ ra số tiền lớn để ăn, nhưng thời gian được thưởng thức những món này là khá lâu. Mà hôm nay đây, gọi lên một cái là mỗi thứ 5 phần, đầy ấp cả lên, khiến họ muốn bay vô mà giành giựt, nhưng e ngại Thống Trung nên vẫn chưa ra tay được mà nhìn nhìn cậu. Thống Trung nhìn mọi người, nói

"Sao vậy, sao không ăn đi? "

Đám người nhìn nhau, một tên nói

"Vậy... Vậy chúng tôi không khách sáo nữa! "

Nói xong liền nhào vô mà ăn như hổ đói, Thống Trung chỉ chậm rãi mà ăn. Đám người ăn uống, giành giựt nhau, lại nghĩ tới, đám lúc nãy đúng là ngu mà, nếu bỏ cái thói đó đi thì đã được ăn ngon như vầy rồi. Đắc tội các vị đại nhân chi mà không được ăn lại còn bị hủy bỏ tư cách thành viên nữa chứ. Đã bị dậy dỗ một lần rồi mà ngu muôn đời vẫn ngu a.

....................................

Bên phía Hạo Thiên, cậu ngồi trong phòng xem xét tài liệu ghi chép về những chi tiêu, thu mua và những nhiệm vụ của tháng vừa qua. Tiểu Siêu và An Lam Nguyệt ngồi xem phụ, đám nhóc thì đã đi xung quanh xem xét nơi này, trong phòng chỉ còn 3 người họ mà thôi.

Xét đến thời điểm hiện tại thì đã được 2 canh giờ kể từ khi Minh Thi phế đám người kia. Hạo Thiên đang đợi báo cáo của ngày hôm nay,...

"Cốc cốc cốc"

"Vào đi"

Nhược Tình mở cửa bước vào, một tay cầm xấp tài liệu và một tay bưng trà, cung kính đưa cho từng người, lại hai tay cầm xấp tài liệu đưa cho Hạo Thiên với khuôn mặt hớn hở, nói

"Theo lời dặn của Kỳ đại nhân, tôi đã cho nâng giá Hoàn Cốt đan lên 15 vạn linh tệ một viên. Và đã có 170 viên Hoàn Cốt đan được bán ra trong vòng 2 canh giờ. Tiền vốn của chúng ta chỉ có 50 vạn cho 170 nhưng chúng ta thu vào tận 2550 vạn linh tệ, lời lên đến 2500 vạn linh tệ"

Hạo Thiên cười nhạt, cầm lấy sấp tài liệu xem xét qua, một vài lời nói lại có thể thu vào 2500 vạn linh tệ, đối phó đám người này đơn giản quá đi, chơi thật nhàm chán. Hạo Thiên bỏ sấp tài liệu xuống, nói

"Từ bây giờ, ai là thành viên của công hội thì bán với giá cũ, ai không phải thì mỗi viên lấy 15 vạn linh tệ. Cái này chỉ được nói cho quản lý công hội biết thôi, tuyệt không nói với bất kỳ ai khác, kể cả thành viên"

Nhược Tình gật đầu, nói

"Vâng, thuộc hạ đã rõ. Thuộc hạ xin cáo lui"

Hạo Thiên gật đầu, sau khi Nhược Tình đi khỏi, An Lam Nguyệt liền cười nói

"Đệ đệ cũng rất biết thời cơ mà kinh doanh nha. Một vài câu nói liền thu vào 2500 vạn linh tệ, kinh doanh sao dễ thế này"

Hạo Thiên cười cười, nói

"Cũng không là gì cả. Chỉ là đám người đó ngu quá mà thôi"

An Lam Nguyệt tay cầm sấp tài liệu, bỏ xuống bàn, nói

"Đúng vậy, dám đắc tội Hạo Thiên đệ, đúng là không dễ sống mà"

Hạo Thiên không nói gì, chỉ cười. Tiểu Siêu một bên lúc này mới nói

"Ca ca, huynh định tiếp theo làm gì đây?"

Hạo Thiên quay lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời cao bao la rộng lớn kia, nói

"Hiện tại chúng ta sẽ trở về học viện gặp lão sư, sau đó thì.... Ta định sẽ để bọn nhóc làm một vài thứ. Hiện tại không tiện nói, khi nào về ca sẽ nói rõ thôi"

Tiểu Siêu gật đầu. An Lam Nguyệt nói

"Tỷ có chút đói. Chỗ đệ có bán đồ ăn không?"

Hạo Thiên gật đầu, nói

"Để đệ cho người đem lên"

Tiểu Siêu nói

"Hay là chúng ta xuống dưới đi!? "

An Lam Nguyệt gật đầu

"Được đấy"

Hạo Thiên gật đầu, cả 3 rời phòng, cùng nhau đi xuống sảnh lớn.

.........................

Dưới sảnh lúc này, trận chiến tranh giành đồ ăn vẫn tiếp tục diễn ra, nhiều âm thanh ồn ào náo nhiệt, rồn rã cả khu

"Này, đây là của lão tử, cấm các ngươi đụng vào đấy"

"Mau chia ra đi, mình ngươi ôm hết vậy à! "

"Đưa ta, này là của ta, không ai được giành"

"Mau tránh ra đi, mau tránh ra"

"Đây là của ta"

.........

Cả 3 vẫn chưa bước xuống tới chân cầu thang, nhưng đã nhìn thấy cảnh tượng này, ồn ào náo nhiệt, như một cái chợ thực sự, lại quan sát thấy, Thống Trung có vẻ rất thân thiết với đám người này rồi. Cũng bay vô mà giành giựt thức ăn như hổ đói lâu ngày, tự nhiên như ở nhà, đám người này coi vẻ hiện tại cũng không ngại thân phận của Thống Trung, cứ thế mà giành giựt.

"Cộp... Cộp... Cộp... Cộp... Cộp... "

Cả 3 bước xuống lầu, tìm tới người quan lí, định gọi một vài món nhưng tên quản lý nhà bếp này cái miệng cứ bô bô la lớn

"A, Hội trưởng, phó hội trưởng, đại nhân các ngài muốn ăn gì? "

Lời la lớn của tên quan lý này liền thu hút ánh mắt của tất cả, mọi hoạt động liền dừng lại khi bắt gặp Hạo Thiên, Tiểu Siêu và An Lam Nguyệt. Ai nấy đều đơ ra, nhiều tên miệng vẫn đang nhai thịt, ẫn đang cầm ly nước, vẫn đang giành nhau đĩa thức ăn,.... Nhưng tất cả đều dừng lại khi thấy 3 người Hạo Thiên. Còn Thống Trung, miệng vẫn nhai thức ăn, thấy Hạo Thiên liền nói

"A, Boss, cậu cũng xuống ăn à. "

Hạo Thiên gật đầu, cả 3 gọi vài món, lại một bàn trống ngồi xuống. Thống Trung nói với mọi người

"Tiếp tục đi, mau ăn tiếp đi"

Đám người buông bỏ nhau ra, từ từ yên tĩnh mà ngồi xuống ăn, nhẹ nhàng từ tốn không như lúc nãy nữa. An Lam Nguyệt cười nói

"Mọi người cứ tiếp tục, đừng quan tâm tới chúng tôi làm gì"

Thống Trung liền nói

"Đấy, Nguyệt đại tỷ đã nói rồi mà. Nào, mau ăn tiếp đi"

Thế là lại bắt đầu, không ngừng ngại mà ồn ào huyên náo thêm một lần nữa, Hạo Thiên dựng một lớp cách âm cho cả 3. Thế là giữ chốn ồn ào náo nhiệt, có 3 con người đang im lặng thưởng thức bữa ăn của mình, thi thoảng lại cười nói với nhau và xem bên kia như không tồn tại.......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.