"Mau dừng lại! Đám người cái ngươi lại đang ăn hiếp người khác đấy à"
Một giọng nói lanh lảnh vang lên, thu hút sự chú ý của đám người. Tên này vừa xuất hiện, đám người trong đây liền tỏ vẻ lấy lòng cậu ta. Tên đô con đầu trọc bị Minh Kỳ giẫm nát chân, tỏ vẻ đang thuơng như mình là người bị hại, nói
"Thạch ca, Phương ca. Hai huynh xem, hắn đánh ta thành như vậy, ta không thể báo thù sao?"
Người tên Thạch ca nhìn tên đô con, biết tổng hắn quá rồi, lơ hắn đi mà nói
"Ta biết ngươi quá rồi. Không gây sự với người ta trước thì người ta làm sao mà đánh ngươi cơ chứ. Mau vào trong mua Hoàn Cốt đan, để lâu quá thì ngươi chặt bỏ cái chân của mình luôn đi"
Tên đô con xanh mặt, nhanh chóng kêu đáp đàn em của mình đỡ hắn đi. Còn hai người tên Thạch ca và Phương ca ở lại, tiến tới gần Minh Kỳ, cười vui vẻ nói
"Cậu nhóc này, cho bọn huynh xin lỗi nhé. Tên vừa rồi hắn lúc nào cũng thế, bị đánh mãi mà không chừa. Đệ không sao chứ? "
Minh Kỳ mặt lạnh lùng quay sang nhìn, ánh mắt lạnh băng. Còn hai người Thạch ca và Phương ca thì đơ người, ánh mắt kinh ngạc, lắp bắp nói
"Là... Là..... "
Minh Kỳ nhếch mép cười, nói
"Ồ, đây chẳng phải là Tam Thạch và Xích Nam Phương sao? Lần trước đấu với nhau còn bây giờ đã trở thành bạn bè rồi à"
Tam Thạch và Xích Nam Phương, hai cái người mà lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-thang-cap-he-thong/2188083/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.