Chương trước
Chương sau
Minh Thi và Ninh Dịch vun kiếm cho máu rớt khởi nó. Cất kiếm đi và quay lại chỗ Hạo Thiên, đối mặt với dân làng đang cả kinh, bội phục và mang một niềm hân hoan vui sướng vì có cơ hội thoát khỏi ách nô lệ. Minh Thi hùng hồn nói

"Ta hỏi các người, trong các làng này, ngoài mấy tên quý tộc vừa bị giết ra, còn ai nữa không? "

Người dân rụt rè im lặng không lên tiếng, người này nhìn mặt người kia mà lo lắng. Không phải lúc nãy đánh người đánh rất hung hăng sao, đánh người ta tới chết luôn rồi, sao bây giờ lại rụt rè sợ hãi như thiếu nữ thế kia hả? Các người nói ta nghe xem,  nói ta nghe xem!!! 

Minh Thi kiên nhẫn đứng chờ hồi lâu, chờ tới nỗi gân xanh nổi lên trên trán luôn rồi, rốt cuộc cũng có một tên vừa sợ vừa run bước ra nói

"Ở... Ở đây không chỉ có mấy người đó, vào phía trung tâm của làng còn có rất nhiều quý tộc khác, chỉ là không biết tại sao tiếng động lớn như vừa rồi vừa nổ ra mà họ không nghe thấy nhỉ? "

Còn tại sao nữa, đương nhiên là đang sợ hãi mà núp đâu đó rồi. Minh Thi nhận câu trả lời, hơi gật đầu một chút, thay mặt Hạo Thiên nói

"Chúng ta sẽ tha mạng cho tất cả các ngươi nếu các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, các người sẽ không phải chịu khổ như trước nữa, sẽ sống như những con người bình thường, làm việc mà kiếm sống. Chứ không phải làm ra bao nhiêu thì nộp bao nhiêu, các người có thể ra vào chỗ này tùy thích, nhưng chỉ trong phạm vị nhất định, nơi chúng ta đã đặt cấm giới thì không được phép bước qua. Công việc của các ngươi chỉ việc trồng lúa, làm ra gạo và mỗi mùa vụ đưa cho chúng ta 10 tấn là được! "

Lúc nãy khi Minh Thi để ý thấy Hạo Thiên muốn giữ lại những mảnh ruộng ở đây, là biết chắc chắn Hạo Thiên sẽ dùng đến, cho nên hiện tại Minh Thi liền đứng ra nói thay Hạo Thiên. 

Đối với diện tích trồng lúa bao la bạt ngàn ở đây thì 10 tấn là con số ít, chưa kể người dân ở đây đa số là nô lệ, số còn lại là nông dân thường, cộng tất cả lại thì cũng gần 500 người. Làm mấy mảnh ruộng này, trồng hoa màu, rồi dạy họ vài kĩ năng săn bắn là đủ. Hạo Thiên hài lòng khẽ nhếch mép. Minh Thi lại tiếp tục

"Các người ở đây, chúng ta đảm bảo sẽ cho các người sự an toàn tuyệt đối, còn sẽ cung cấp tiền bạc, thiết bị hỗ trợ canh tác, giống cây trồng, toàn bôn đều đầy đủ. Ai muốn ra ngoài buôn bán đều được, nhưng nhất thiết trong vòng 2 ngày phải trở về. Còn hiện tại ai không muốn như vậy thì có thể bước ra, mời đi khỏi nơi này. Chúng ta không cần những người không biết nghe lời! "

Người dân nhìn nhau, đôi chút hoang mang lo lắng, nghĩ ngợi đủ điều. Một người phụ nữ rụt rè nói

"Có thể cho chúng tôi thời gian suy nghĩ không?"

"Được, các người có thời gian cho tới khi chúng ta giải quyết xong đám quý tộc"

Minh Thi lạnh lùng thốt, rồi quay trở lại đối mặt với Hạo Thiên. Hạo Thiên khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai Minh Thi, nói

"Làm tốt lắm! Rất vừa ý ta"

"Cảm ơn chủ nhân"

Minh Thi hơi cười, nụ cười mang nỗi buồn nhìn về phía Ninh Dịch đang đỡ Dược Tuấn Lão. Minh Thi bàn với đám nhóc, chia nhau ra tung ta tung tăng mà đi từng nhà một, từng chỗ ở của đám quý tộc. Chỉ để lại Ninh Dịch đang đỡ Dược Tuấn Lão, Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt đang vui vẻ đứng chờ. Dù sao hiện tại cũng rảnh, Hạo Thiên đi ra ngoài, lượn vài vòng xung quanh khu này. Nói là lượn vài vòng thực chất là đi khảo sát cách ngọn núi chứa mật đạo này cả chục cây số. Cho đến khi cách ngọn núi 50 km, Hạo Thiên chạy thành một vòng tròn, trong khi chạy còn vẽ vài thứ gì đó trên đất. Cho đến khi làm thành một vòng rồi thì dừng lại, đứng tại chỗ, miệng lẩm nhẩm ngôn ngữ gì đấy không hiểu được, cho đến khi mà vòng tròn lúc nãy của Hạo Thiên vẽ ra sáng lên, tạo thành lá chắn trong suốt hình tròn bao quanh ngọn núi thì Hạo Thiên dừng lại, không niệm chú nữa. 

Lá chắn này cũng giống như lá chắn ở khu doanh trại mà Hạo Thiên đến lần trước, chỉ cần là yêu thú lv dưới 100 đều có thể lọt qua được, nhưng yêu thú lv cao hơn một khi có dấu hiệu tới đến và chạm vào thì ngay lập tức, bùm! Lá chắn sẽ tạo nên một lực nổ vừa đủ để giết chết con yêu thú đó. Nếu có con yêu thú nào mạnh mẽ hơn nữa mà lá chắn không chống đỡ nổi, và làm lá chắn bị vỡ thì ngay lập tức truyền tín hiệu về cho Hạo Thiên và cậu sẽ sai người tới giải quyết. Cấp độ yêu thú được thông qua sẽ tăng dần khi người dân lên cấp, mà nói về việc lá chắn bị vỡ. Làm sao có thể chứ! Lá chắn do chính tay Hạo Thiên lập ra, nói vỡ là vỡ sao, chắc chắn là không được rồi! 

Sau khi hoàn thành xong, Hạo Thiên quay vào trong. Lúc này, đám nhóc đã bắt ra được gần trăm tên quý tộc và trói ngồi dưới đất, có vài tên còn bị đánh cho mặt mũi tèm lem máu, sưng vù lên, còn đâu là bộ dạng quý tộc, chắc chắn trong lòng mấy tên này đang rất là căm thù đây. 

Thấy Hạo Thiên vào, Minh Thi lập tức tiến lên nói

"Chủ nhân, giết luôn chứ? "

"Tốt, giết!"

"Các ngươi... Các ngươi dám giết ta, ta sẽ bấm nút này cho nổ tung tên nô lê Dược Tuấn Lão đó! "

Một tên đàn ông mạnh mồm lên tiếng, tay chân bị trói nhưng cái mồm thì không, vẫn cứ la ó lên. Bất chợt thấy Dược Tuấn Lão lại lôi cái trò nổ boom ra dọa người. Ta khinh! Hạo Thiên cười nhạt, nói

"Ồ, vậy sao? Ngươi làm ta thật sợ hãi"

Miệng nói sợ nhưng cử chỉ lại không, miệng nhếch lên cười khinh

"Nếu.. Nếu biết sợ thì mau thả ta ra, ta sẽ tha cho mấy tên nô lệ các ngươi một con đường... sống..ặc..."

Nói tới đây, tên này bị Minh Thi giơ tay bóp cổ.  Minh Thi hiện tại ghét nhất là nghe hai chữ "nô lệ". Tên này lại còn dám bảo bọn họ là nô lệ, nói chúng cũng không có gì đi, nhưng dám nói Hạo Thiên, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt là nô lệ thì thật không thể để tên này sống nữa. 

Sau một hồi nắm cổ xách lên cổ của tên này vang lên một tiếng "rắc" nho nhỏ rồi hắn mắt trợn trắng miệng xì bọt mép. Đồ điều khiển cầm trên tay cũng rơi xuống bên cạnh một tên khác, có vẻ giờ khắc này sợ quá hóa rồ. Vừa rồi không thấy tên này bị giết là do nói nhóm Hạo Thiên là nô lệ, lại còn lấy cái này ra dọa, bây giờ một tên khác lại lên cơn điên, túm lấy cái chốt điều khiển, cười lớn nói

"Ta có chết cũng phải kéo theo một tên để chống lưng.."

Nói rồi ngay lập tức bấm nút.....

.....

....

....

Nhưng qua hồi lâu sau, vẫn không một động tĩnh gì cả, không một tiếng nổ nào xảy ra, cũng chẳng ai chết cả. Tên này hoảng lên, liên tục bấm vào cái nút, la lên

"Tại sao? Tại sao lại không được? Tại sao lại không nổ, tại sao vậy? "

Hạo Thiên lấy từ trong người ra một quả cầu nước nhỏ, bên trong là thiết bị theo dõi mà Hạo Thiên lấy ra từ người Dược Tuấn Lão lần trước, hiện tại đang chứa đầy khói, do cú bấm đầu tiên vốn đã làm nó nổ rồi, nên hiện tại chỉ còn khói đen bay lượn lờ trong đó mà thôi. Hạo Thiên làm bể quả bóng nước, khói đen bay ra, để lộ ra một mảnh vụn của thiết bị theo dõi, mấy tên quý tộc này nhìn là biết ngay đó là gì, không thể tin vào mắt mình nữa. Thiết bị theo dõi gắn vào không thể gỡ ra của Dược gia đây sao, chẳng phải nói không thể gỡ ra sao? Sao bây giờ nó lại ở bên ngoài rồi,  đùa nhau à? Làm sao có thể được cỡ chứ???

Trong đám quý tộc này không chỉ có đàn ông, mà còn có cả gái, những cô bé gái nhỏ, những cậu trai thiếu gia nho nhỏ, nhưng tính khí lại cực kì không tốt. Một đứa nhóc trai bị trói nằm dưới đất hùng hổ mà quát mắng

"đám nô lệ các ngươi hôm nay phản rồi sao? Cả gan trói chúng ta nằm ở đây, có phải muốn chết rồi không? "

Rõ ràng chỉ là một đữ nhóc mới 5, 6 tuổi, nhưng mở miệng câu nào lại chém chém giết giết câu đó. Riết rồi cứ như vậy, mấy đứa nhóc xin ra làm quý tộc cứ hùa nhau mà hành hạ, đánh đập những người bị gắn cái mác nô lệ. Cứ như thế, sắp chết đến nơi nhưng cứ nghĩ rằng mình ngon, cứ nghĩ cha mẹ mình là quý tộc ở đây, không ai dám làm gì mình cả. Cho đến khi bị ăn cái tát của Minh Thi và lăn mấy vòng trên đất, đứa nhỏ ngơ ngác nhìn. Lần đầu tiên bị đánh, lần đầu bị đánh ngay mặt rồi không ai dỗ dành, không ai vây xung quanh xin lỗi, mặc dù không ai làm gì mình cả. Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn Minh Thi, Minh Thi lạnh lùng liếc tất cả 

"Quý tộc à? Hôm nay chấm dứt đi thôi! "

"Không... Không... Xin đừng giết chúng tôi... Chúng tôi không dám nữa... Không dám nữa đâu... "

Mấy tên này bắt đầu van xin nài nỉ, mấy đứa nhóc thì hét toáng lên, khóc ỉ ôi, ồn ào lỗ tai. Mà nói gì thì nói, cũng không thể biết nơi này thành một mảnh đất đẫm máu được, mấy đứa nhỏ thì cũng do bị ảnh hưởng bởi cha mẹ mà thôi, giữ lại sau này dùng vậy. Hạo Thiên nói

"Minh Thi, đưa tất cả ra sâu vào rừng, thả cho yêu thú ăn. Để lại mấy đứa nhóc, rồi mau đi! "

"Không... Không... Mau buông cha mẹ ta ra... Các ngươi làm gì vậy... Các ngươi tính làm gì họ... Mau thả cha mẹ ta ra, thả ra đi mà...Ô ô hu hu hu hu hu.. "

Ồn ào chết đi được, giữ chúng lại làm gì đây không biết nữa. Haizzzz!

Đám nhóc nhanh chóng đem đám quý tộc đi, để lại đám trẻ con ngồi khóc bù lu bù loa cả lên. An Lam Nguyệt kế bên khẽ nói

"Thế, đệ định làm gì với chúng đây? "

"Hừm, đệ cũng không biết nữa. Giữ lại chúng sau này chúng cũng sẽ trả thù chúng ta, chi bằng.... "

Hạo Thiên nói đến đây thì hơi dừng lại, An Lam Nguyệt tò mò hỏi

"Chi bằng làm gì? "

"Hay là thôi đi, chúng ta hiện tại đem chúng về guild, dậy dỗ cho chúng trước!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.