Chương trước
Chương sau
Khóe miệng của Đỗ Văn lúc này này cười nhếch lên một bên nhìn mọi người trong phòng. Hắn cảm nhận được cả ba người đều sẽ hiểu được những gì hắn đang nghĩ trong đầu. 
Đã thân phận của họ là trưởng bối. Có ra tay với Thiếu Kiệt cũng sẽ dẫn đến sự hài lòng không cần thiết của người khác. Nhất việc nhóm người hắn làm việc sau lưng Tống Thanh Quân sẽ dẫn đến phẫn nộ của ông chưa biết chừng họ còn không được lợi ích gì cần thiết. 
- Hay đã chúng ta không ra mặt được thì cứ để bọn nhóc bên dưới cách làm này hay đó. Ông già cũng không nói được gì. Chuyện của người trẻ tuổi cũng không tiện nhúng tay. Như thế quá tốt. 
Tống Thanh Đông ngay lập tức vỗ đùi một cái tỏ ra sự tán thưởng với kế hoạch vừa được Đỗ Văn nói. Vì hắn thấy được những gì sẽ xảy ra của đám công tử gia ở bắc kinh đối với Thiếu Kiệt thì bọn hắn sẽ không liên quan gì.
- Muốn làm điều này cũng không phải dễ đâu. Không phải cứ muốn đám công tử kia nhắm vào thằng nhóc đó là gì. Đỗ Văn ông có suy nghĩ gì mà muốn thực hiện kế hoạch này thế. Bọn nhóc ở Bắc Kinh này không thiếu thứ gì, để bọn nó tự tranh đấu với thằng nhóc kia xem ra không có cơ sở đâu. 
Minh Quang nhìn Đỗ Văn nói ra ý kiến của mình bởi hắn thấy không khả thi cho lắm. Việc Thiếu Kiệt trước giờ chưa xuất hiện. Giờ cũng chỉ là buổi tiệc nhận tổ quy tông chủ yếu là kết giao bình thường với mấy thế hệ trẻ cũng như thông báo cho mọi người biết Tống gia họ có một người nối dõi tên là Tống Long thôi. Với người đứng đằng sau lại là Tống Thanh Quân thì Minh Quang không nghĩ rằng sẽ có người để con mình ngây hấn mất cảm tình đối với Thiếu Kiệt.
- Cái này cũng chưa hẳn. Có một số thứ phải nhìn vào ở nhiều khía cạnh. Nếu như chúng ta nhìn ở ánh mắt bố mẹ chúng thì như thế những bọn trẻ mà. Có mấy ai phục tùng bố mẹ chúng hoàn toàn đâu. Nên chỉ cần làm cho bọn nó thật sự nhìn gai mắt thằng nhóc kia là được.
Đỗ Văn dựa theo tính cách của đám thiếu niên mới lớn nói cho Minh Quang hiểu hắn có sở để thực hiện kế hoạch theo suy nghĩ của mình. Tống Thanh Phong nhìn qua Đỗ Văn vì sự chắc chắn trong lời nói của hắn ẩn chưa một vấn đề gì đó mà đem ra so sánh chắc rằng một đám con ông cháu cha sẽ biến Thiếu Kiệt trở thành kẻ thù. Sức ảnh hưởng này hắn không nghĩ rằng sẽ có thể làm một cách đơn giản.
- Việc này không thể cứ nói muốn là được đâu Đỗ Văn. Con nên nhớ nó còn liên quan đến những người khác không chỉ có chúng ta liên quan đâu. Đằng sau những bọn thiếu niên đó dù không phải thuộc gia tộc lớn nhưng vẫn đủ sức hợp lực lại làm nhiều thứ không phải chúng ta muốn không chế đám nhóc đó sẽ được như ý đâu. 
Tống Thanh Phong nghiêm nghị nhìn Đỗ Văn, Vì kế hoạch chưa rõ thể nào nhưng đem đám công tử của Bắc Kinh kéo vào kế hoạch của Đỗ Văn sẽ rất khó khống chế được lửa giận của các bên khi phát hiện ra việc có liên quan đến họ. 
- Con biết chứ! Nhưng mà theo con thấy dù họ có hợp lực lại đối phó thì nhất định sẽ không phải nhà của chúng ta chịu ảnh hưởng này. Mọi người đừng quên thằng nhóc đó chỉ hời hợt nhận thân không có chủ tâm trong chuyện này. Chỉ có gia gia là nhiệt tình một cách thái quá thôi. Thế nên con nghĩ trong chuyện này chúng ta lợi dụng đám thanh thiếu niên đó vẫn được.
Đỗ Văn sau khi bị Tống Thanh Phong Chấn Chỉnh vẫn cứ quyết liệt cho rằng việc của mình suy tính chắc chắn sẽ không thể nào ảnh hưởng đến những việc mà cả bốn người họ đang làm. 
- Đúng là việc nhận thân hoàn toàn nằm ở một phía từ gia gia. Nhưng ông đã ra mặt mấy người kia chắc chắn sẽ nói con cháu mình. Như vậy thật sự nếu có tranh chấp thì cũng sẽ không thể lớn được. 
Minh Quang nói ra suy nghĩ của mình cho Đỗ Văn biết. Hắn không thấy được việc khiến cho đám con cháu của những người ở Bắc Kinh chú ý đến Thiếu Kiệt cùng với gây ra việc gì lớn trong tình huống như thế này. 
- Đó là chúng ta chưa chạm vào điểm mấu chốt của chúng nó. Mọi người cứ nghĩ đơn thuần như hiện tại ai cũng muốn lấy lòng nó là thật sự. Nhưng còn một khía cạnh khác. Với đám con em ở Bắc Kinh khi xuất hiện thêm một người lại đụng tới thứ bọn nó ưa thích thì sẽ thành một việc rất thú vị đấy. 
Đỗ Văn vừa nói vừa cười nhìn cả ba người trong phòng không chỉ riêng một mình Minh Quang hay hai người Tống Thanh Đông và Tống Thanh Phong. 
Bộ Dáng tự tin với những gì mình suy nghĩ của Đỗ Văn làm cho ca ba người có cảm giác dường như điều này làm sẽ chắc chắn không có kẻ hở nào có thể chú ý đến sự liên can của họ. 
Minh Quang lúc này không suy nghĩ được nhiều về việc Đỗ Văn làm buộc phải lên tiếng hỏi. 
- Trong chuyện này ông định sắp xếp ra sao mà lại ra vẻ chắc chắn như thế ông nên nhớ rằng không phải cứ kế hoạch như thế nào sẽ được thực hiện một cách hoàn hảo hết phải có lý do gì đó ông tin chắc không cần chúng ta ra tay đám nhóc ở Bắc Kinh cũng sẽ tự động dấn thân vào thì lúc đó mọi hiềm nghi của chúng ta mới tránh thoát được.
Nhìn Đỗ Văn chằm chằm mong đợi câu trả lời từ hắn không chỉ có một mình Minh Quang còn có hai người ngồi nhìn Đỗ Văn như muốn hắn tháo gỡ nút thắt trong suy nghĩ của chính họ.
Đỗ Văn bây giờ chỉ cười đặt một tách trà lên bàn ở trước mặt mình. Hắn cầm tay chỉ vào tách trà đơn giản nói. 
- Ví dụ cái này là thứ mà những đám công tử của mấy nhà đều muốn có được. Hiện tại thằng nhóc kia biều thị cho bàn tay này cầm lên tách trà. Đoạt đi thứ mà đám nhóc ở phía bắc kinh thật sự muốn sở hữu vậy mọi người nghĩ xem. Bọn nhóc ở đó hai tay dâng cho kẻ khác món đồ mà bọn nó muốn sao. Nhất là thằng nhóc này lại từ đâu chui ra có chỗ dựa phía sau tương đối lớn.
Đứng ở góc độ người nhìn được Đỗ Văn miêu tả bằng vật thể và hành động Tống Thanh Đông gật gù hắn nghĩ bản thân nếu là đồ của mình mà người khác ở đâu nhảy ra tranh đoạt thì hắn nhất định sẽ làm khó kẻ đó không đơn giản chắp tay tặng đối phương món đồ như vậy. 
- Đương nhiên chỗ dựa lớn rồi. Có chỗ dựa nào lớn hơn ông nhà chúng ta không. Còn đồ vật mà đám nhóc con ở Bắc Kinh muốn là gì? Làm sao chúng ta để cho thằng kia nó đoạt được. Âm thầm đi cướp hoặc là trao đổi sao. 
Đầu óc đơn giản của Tống Thanh Đông chỉ có thể nghĩ đến như thế còn việc ẩn tình ra sao hắn hoàn toàn không chú ý đến mình đang làm gián đoạn lời nói của Đỗ Văn. 
- Thanh Đông ông nghiêm túc một chút chết sao để cho nó nói hết rồi có ý kiến gì thì nói. Đừng có cắt ngang lời nói của của nó như thế. Đỗ Văn con nói tiếp đi. Đám nhóc ở Bắc Kinh này cần gì?
- Theo con biết hiện tại ở tại Bắc Kinh này nếu nói bị đám con cháu các gia tộc khác nhắm đến cũng không cần đi cướp hoặc đoạt. Nó là một người của Triệu gia. Triệu Uyển Cháu gái của Triệu Chính Thuần.
Đỗ Văn nói ra cái tên này làm cho cả ba người đều mắt tròn mắt dẹp nhìn nhau. Bởi đến bây giờ mọi người trong phòng đều hiểu cái mà có thể để cho đám con cháu các gia tộc khác tranh giành như thế nào. 
Tống Thanh Phong bây giờ trầm mặc không ít hắn hoàn toàn chìm trong sự suy tư. Bỏi vì Triệu Chính Thuần quyền hành không thua gì Tống Thanh Quân. Dù ông theo đường văn nhân nhưng tiếng nói của ông có sức nặng rất lớn trong quân chính ngoài Tống Thanh Quân. 
Hơn nữa ông lại rất thương cháu gái của mình là Triệu Uyển điều này ai cũng biết thậm chí còn cho người bảo vệ đi theo cô bé khắp mọi nơi. Thấy được sự trầm mặc của ba người Đỗ Văn liền nói tiếp. 
- Theo như cháu biết. Triệu Uyển có nhan sắc lại là học sinh ưu tú. Học lực rất tốt lại là hoa khôi của trường. Nên khá nhiều con cháu của các gia tộc khác nhắm đến. Chủ yếu vì một mục đích một bước lên trời có sự ủng hộ của Triệu gia. Nếu như để Triệu Uyển tiếp xúc với thằng nhóc kia. Chưa biết chừng không ít người không hài lòng đâu. 
Minh Quang bây giờ cũng gật đầu với những gì Đỗ Văn nói. Không ít gia tộc con cháu muốn cho mình có chỗ dựa hoặc muốn làm cầu nối mở rộng thế lực của chính mình đều nhắm đến những người của các thế hệ con cháu khác của những người có quyền hành. Hắn và Đỗ Văn cũng là những người trở thành quân cờ trong sự sắp xếp của gia đình mình nên mới trở thành cháu rể của Tống Thanh Quân.
- Ông Triệu Chính Thuần đó đồng ý cho cháu mình xuất hiện sao! Nghe nói con bé đó ngoài đi học xong về nhà cũng không xuất hiện thường xuyên. Như vậy để con bé đó đến buổi tiệc này xem chừng không ổn đâu. 
Đô Văn bây giờ chỉ cười cười nhìn Tống Thanh Đông sau khi nghe ông nói lời này. Vì hắn đã thấy được câu trả lời cho chính những thái độ của Tống Thanh Quân những ngày gần đây. 
- Cái này không hẳn như thế đâu. Xem ra dễ thực hiện hơn chúng ta nhiều, Ai cũng biết gia gia hiện đang yêu thích thằng nhóc đó. Chắc chắn sẽ mời Triệu Chính Thuần. Nhất là chưa biết chừng còn bảo đem theo đứa nhỏ Triệu Uyển kia. Không phải bọn con là minh chứng tốt nhất sao. Gia gia hay có cái màn giới thiệu người rồi kèm theo cái hôn ước mà ông thích. Con nghĩ lần này Triệu gia chắc chắn sẽ bị nhắm đến. 
Đỗ Văn từ kinh nghiệm của bản thân mình mà suy ra được những gì sắp xếp sắp tới của Tống Thanh Quân. Vì về vấn đề môn đăng hộ đối. Thì Triệu Uyển vừa cùng trang lứa vừa lại có tài sắc. Như vậy nếu muốn cháu mình sau này có người nối dõi hơn người thì chắc chắn Tống Thanh Quân sẽ chọn cháu gái của Triệu Chính Thuần. 
Những thứ này tuy là Phán Đoán của Đỗ Văn nhưng Minh Quang phải thừa nhận rằng nó có thể xảy ra. Vì bản thân hắn cũng giống như thế không khác gì Đỗ Văn tự trải nghiệm cái việc này nên hắn cũng không có ý kiến gì về lời nói vừa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.