Chương trước
Chương sau
Đem phân tích của mình nói ra cho mọi người trong xe biết Đỗ Văn lúc này trên miệng nở một nụ cười nham hiểm. Hắn thật sự muốn nắm quyền hành tống gia từ tay của Tống Thanh Quân thông qua vợ mình. Hiện tại đối với hắn Minh Quang không đáng lo ngại. Người không có đầu óc chỉ dựa vào vũ lực hắn chẳng để tâm. Nhưng với Thiếu Kiệt lại khác. 
Hắn dùng khả năng quan sát của mình, cho Đỗ Văn hắn thấy đối phương thật sự khó chơi. Lại thêm bối cảnh của Thiếu Kiệt như thế hắn không thể nào vận dụng được lực lượng làm gì. Chỉ có cách mượn dao giết người vừa giữ được mình không liên quan vừa có thể ổn định lại tình hình cân bằng cần thiết. 
- Được như thế chúng ta sẽ giả vờ như mọi chuyện chỉ là hiểu lầm lúc ban đầu còn những việc khác thì chúng ta làm lớn lên. Tống Thanh Đông không cần tôi nói ông nhịn nhục chịu đựng được không thế?
- Kế sách này hay. Chịu thiệt một thời gian cũng không sao. Nhưng quan trọng là hiệu quả. Thua bây giờ thắng về sau, vần đề thiệt thòi trước mắt này tôi chịu được.
Đáp lại câu hỏi của Tống Thanh Phong, Tông Thanh Đông hắn cố làm ra vẻ nhẫn nại. Những gì Đỗ Văn vừa nói với việc Tống Thanh Phong nhắc nhở Tông Thanh Đông hắn cũng để cho Minh Quang hiểu được mình phải làm gì.
- Vậy thì chúng ta đợi xem buổi thương lượng của hắn với ông như thế nào. Sau đó chúng ta sẽ tự thân tổ chức ăn mừng tạo mời thật nhiều người cho hắn xuất hiện. Việc này càng làm ồn ào càng tốt. Con tin chỉ cần có tiếng gió không ít một đám người muốn biết mặt thằng nhóc như thế nào đấy.
Minh Quang đem suy nghĩ của mình nói ra cho mọi người đều biết. Những việc này thì ai trong chiếc xe đều sẽ hiểu các bước tiếp theo sẽ phải làm như thế nào. Lời nói của hắn xem như phụ họa thêm cho kết luận của cả ba người. 
- Được chuyện này con cứ lo phần khách mời. Ít nhất không để cho người nào bỏ sót. Chúng ta xem như làm việc này bồi tội. Đối phương dù không muốn nhưng ông cụ, chắc chắn sẽ không thể trách chúng ta được.
- Việc này chúng ta biết đến đây thôi. Đừng để đối phương phát hiện cứ xem như mọi thứ thật bình thường như thế là ổn rồi. 
Đỗ Văn bây giờ nói lại một câu hắn thấy việc này có bàn nữa cũng chỉ đi đến kết quả như thế này thôi. Khi đã quyết định mọi việc xong hết hắn chú tâm vào việc lái xe không lên tiếng nữa. Cả ba người Tống Thanh Phong, Tống Thanh Đông, Minh Quang lúc này đều chạy theo suy nghĩ của chính mình về việc. Làm thế nào để mọi thứ có thể diễn ra tốt nhất, trong khi đó bọn họ lại có thể không liên quan đến những rắc rối sau này.
Cùng lúc đó một nhóm người hiện tại cũng vừa mới khởi hành một chiếc xe mười sáu chỗ ngồi được chuẩn bị chỉ để chở có tám người trên xe. Những người này vừa đi vừa nói chuyện với nhau những gì họ mới sắp xếp. 
- Trương Đại. Tôi không hiểu tại sao chúng ta lại phải đợi thằng nhóc đó về lại Tống gia mới qua gặp mặt mà không phải đến thẳng bệnh viện luôn.Dù sao mục đích chúng ta là gặp mặt nó chứ có phải là Tống Thanh Quân lão già đó đâu.
Trương Khôi bây giờ lên tiếng nói với Trương Đại. Hắn thấy việc đi bệnh viện vừa trực tiếp chỉ có mỗi mình Thiếu Kiệt biết vừa lại có thể cho thấy thành ý của Trương gia bọn hắn nhằm hòa hoãn kết nối quan hệ một các tốt nhất. 
- Tôi thấy nơi đó thật sự không thích hợp. Mọi người nghĩ xem ba đưa con của Tống Thanh Quân như thế nào chúng ta đều biết. Việc chúng ta gặp riêng cậu ta chắc chắn sẽ bị bọn hắn nhìn chằm chằm. Hơn nữa nếu gặp ở bệnh viện chưa biết kết quả cần thiết. Họ sẽ cho rằng chúng ta chưa gì đã có mưu đồ với gia đình họ. Còn nếu gặp ở Tống gia thì lại khác.
Trương Hậu ngồi một bên ra vẻ gật đầu ông bây giờ bổ sung ý kiến của mình cho Đại. 
- Đúng vậy! Việc gặp ở bệnh viện rất bất tiện. Thứ nhất chúng ta sẽ làm cho cậu ta thấy chúng ta vì nóng vội nên không phân biệt cả tình huống cụ thể như thế nào mà kéo nhau đến bệnh viện. Nơi đó dù sao cũng là nơi chữa bệnh ai lại ký kết hợp tác ở một nơi như vậy. Cậu không thể nào suy nghĩ thêm được vấn đề nào khác à Trương Khôi.
- Chỉ có ông ta mới làm ra mấy hành động ngược đời đó thôi chứ ai mà làm. Tôi nói này Trương Khôi không lẽ ông cứ thấy người ta đang bệnh gần chết đưa hợp đồng ký hợp tác sao. Như thế chả phù hợp tý nào.
Trương Chi cũng lên tiếng trách móc Trương Khôi. Trong xe lúc này không ít người cười đùa vui vẽ.Bọn hắn tuy đấu khẩu với nhau nhưng cũng đang bàn bạc đối sách. Không phải bí mật căn thẳng gì nữa nên tâm lý chắc chắn thoải mái hơn.
- Tôi thấy nơi nào cũng như nhau. Chỉ cần cậu ta đồng ý cầm cây viết lên ký một cái roẹt thế là xong xem như hợp tác giữa chúng ta và cậu ấy đôi bên cùng có lợi.
Trương Khôi cũng bất bình một chút khi bị mọi người châm chọc hắn nói ra một câu rồi im lặng ngồi đó. Dù sao thì bao nhiêu người châm chọc mình. Cảm giác có phần thật sự khó chịu.
- Ai không biết điều đó nhưng phải đúng nơi đúng thời điểm. Chứ có ai làm việc tùy tiện như ông không. Ông không hiểu nếu tới bệnh viện hợp đồng của chúng ta với cậu ta mới thật sự khó ký kết đấy.
Trương Dật nhìn Trương Khôi nói ra một câu cảm thán nói mấy lời khuyên nhủ. rồi mới đưa ra ý kiến của mình. Trương Khôi khác ngạc nhiên với những lời Trương Dật. Hắn thấy nơi bệnh viện Thiếu Kiệt còn đang đợi kết quả bọn hắn đến ký kết hợp đồng xem như cho Thiếu Kiệt một quân bài trước mặt những người Tống gia.
- Ông nói ngộ tôi thấy cậu ta đại diện cho chính mình. Có phải đại diện cho Tống gia đâu mà lại khó ký kết hợp đồng.
- Trương Khôi ông quên rằng thằng nhóc đó còn một thân phận nắm giữ tam giác vàng sao. Nó ký hợp đồng khi chưa có xác định thân phận Tống Gia. Như thế khác nào chúng ta đang ký kết làm ăn với ông trùm của tam giác vàng trước mặt tống gia. Việc này chả khác nào đùa giỡn trước tử thần.
Trương Tỏa lên tiếng nói với Trương Khôi mọi người đều im lặng cái vấn đề này họ đều hiểu. Nếu ký hợp đồng như thế chả khác nào nếu việc thân phận của Thiếu Kiệt không được thì họ tự đẩy mình vào con thuyền bị Tống Thanh Quân nhắm vào. 
- Đúng đấy! Chỉ Trương Khôi ông không nghĩ đến những thứ khác thôi. Vấn đề này không trách được ông, công việc trước giờ của ông tùy tiện ai cũng biết thói quen này nên không sao. Nhưng nếu muốn làm việc hiệu quả thì cần phải xem lại tình hình thực tế. Hiện tại chúng ta không chỉ có một mình ông muốn làm gì thì làm. Chúng ta đi lần này đại diện toàn bộ Tống gia một bước sai thì chỉ có vạn kiếp bất phục. Nên ông đừng có mà tùy tiện là được rồi.
Trương Hậu bây giờ cũng thêm vào ý kiến của mình để cho Trương Khôi hiểu. Hơn người nào hết trong Trương Gia chỉ có Trương Khôi vì mọi việc đều có Thanh Trúc gánh cho nên hắn hầu như muốn làm gì thì làm cũng không lo lắng đến việc phạm sai lầm. Vì khi hắn thao tác không đúng Thanh Trúc sẽ thay hắn chỉnh sửa lại. Chính việc này làm cho Trương Khôi hắn tuy tiện làm việc đã quen. 
Họ cũng muốn được như Trương Khôi nhưng bên dưới thật sự không có được một người luôn thay mình làm việc như Thanh Trúc nên điều này chỉ có thể tự thân họ phải tính toán làm việc cẩn thận theo mọi mặt.
- Mấy ông cứ nói thế tôi thấy mọi việc cũng đâu đến nổi nào. Ngay lúc đầu không chọn đội giờ thằng nhóc có được thân phận là người Tống gia đến dệt gấm thằng nhóc nó chịu sao?
Trương Khôi bực mình nãy giờ mọi người nói mình. Hắn đáp lại bằng một cách bực tức. Việc hắn thấy ra sao nói như vậy mọi người cũng không nói gì. Ai cũng có một ý nghĩ riêng cho mình Trương Khôi hắn làm việc tùy tiện là thật nhưng đôi khi cũng suy nghĩ một vài thứ cần thiết.
- Cái này tôi thấy không hẳn. Ông nghĩ xem hiện tại thằng nhóc nó chỉ mới xác lập là con của Tống Vũ nó cũng chưa có cái gì gọi là có mối liên hệ gắn kết. Làm việc như chúng ta mới đúng là đưa than sưởi ấm đấy. Nó cần một cái gì đó để lên mặt thì chúng ta đưa cho thằng nhóc đó thôi. Tôi nghĩ nếu đã đưa cho thằng nhóc những ân tình như thế này nó không nhận mới là lạ đấy.
Trương Cung bây giờ mới lên tiếng nói với Trương Khôi. Việc hiện tại hắn thấy mọi thứ chỉ đợi chờ việc ký kết hợp đồng nữa là xong. Không cần phải quá khó hơn nữa việc để cho đối phương mang một chút mặt mũi xem như lấy được phần hảo cảm từ chính những gì mà Trương gia họ đem đến cho Thiếu Kiệt.
- Cái chính là các ông nghĩ như thế nhưng tôi lại thấy không như vậy. Mấy người có suy nghĩ không thằng nhóc nó đã tự mình đến nhà Tống gia thì chắc chắn nó chẵng sợ điều gì, Hơn thế nữa nếu nó sợ cũng không chỉ đi với ba người. Thằng nhóc đó đã tính toán như thế thì mấy người có muốn làm ra ký hợp đồng lúc nào mà không được. Đâu nhất thiết là phải chọn nơi chọn chỗ. Các ông nghĩ là đem than sưởi ấm, nhưng người ta lại cho rằng đang dệt hoa trên gấm thế thì cũng bằng thừa.
Lời nói của Trương Khôi làm cho mọi người trên xe im lặng hẳn lại. Những lời của hắn lúc này để cho đám người Trương gia phải suy nghĩ vấn đề này không ít. Theo ý nghĩ của họ thì những việc mình sắp làm Thiếu Kiệt sẽ chấp nhận. Nhưng song song đó vẫn còn một khả năng. Mà khả năng lại có thể xảy ra rất lớn đó là những gì Trương Khôi vừa nói. 
Nếu họ có thể đoán được trước những gì cần thiết của suy nghĩ của Thiếu Kiệt thì họ chắc chắn sẽ không phải tốn nhiều thời gian để họp và đưa ra quyết định cho mình ngay lúc này. 
- Sao nào. Các ông cứ nói này nói nọ nữa đi. Thấy tôi nói đúng rồi chứ gì. Đã bảo là đối với nhân vật phi thường thì phải suy nghĩ bất bình thường thế mà không ai chịu nghe. Không tin lát nữa tới đó thương lượng chưa biết chừng còn có việc để xem. Các ông đừng cho tôi là nói cho vui cứ đợi xem rồi biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.