Hôm nay chỉ lên được hai chương vi viết ngoài tiệm nét máy vi tính ở nhà hư rồi mọi người thông cảm. Nghe lời của Thiếu Kiệt lúc này Hà Thúc cũng nhìn hắn một lúc. Suy nghĩ thật lâu mới lên tiếng bởi vì điều hắn nói ra không hiếm gặp. Đối với quân đội việc đem quân nhân huấn luyện cho một số người thuộc về đội những người của công ty bảo vệ thì chuyện này không phải hiếm những với đẳng cấp quốc tế thì lại khác. Đó là luôn cả chuyên ngành súng ống đạn dược và những người bảo vệ này được tiến hành để huấn luyện cho những thành viên cấp cao chuyên bảo đảm an toàn của các nhân vật quan trọng. - Cháu định làm việc này thật đó à? Nếu thế kinh phí không phải ít. Sắp tới cháu cũng sẽ được quốc gia cho mình một đội bảo vệ riêng biệt có cần thiết cháu phải làm như thế hay không? Hà Thúc nói ra những gì trong dự định của mình. Vì nếu Thiếu Kiệt nắm giữ những thứ có thể ảnh hưởng đến quốc gia như việc chiết xuất vàng thì lại là chuyện khác. Hắn cần có đội bảo vệ riêng biệt cho mình để tránh cái kết cục bị những thế lực quốc gia bắt cóc làm con tin hoặc khai thác quy trình chiết xuất này. Ai cũng hiểu việc nghiên cứu ra nó tốn bao nhiêu thời gian. Họ không dại gì để cho tất cả nhà khoa học mình đi nghiên cứu vấn đề này trong khi đó có người nắm giữ nó. Chỉ cần có được người nắm giữ quy trình xem như là có được nguồn tài nguyên bất tận mà họ không cần phải bỏ thời gian lâu dài để nghiên cứu. Từ xa xưa đã có một thời các nhà giả kim thuật nghiên cứu vấn đề này không phải ít. - Cháu nghĩ là việc này cần thiết đấy chứ! Không chỉ riêng cháu mỗi người trong gia đình cháu đều cần phải có được sự bảo toàn nhất định. Việc vừa rồi ông cũng thấy được rồi đấy! Không đơn giản đâu lần này là Hoàng Ngân vậy những lần sau đó nữa thì sao. Không thể chỉ có mỗi một nhóm người bảo vệ cháu thôi không là đủ. Lưu Hoan lúc này cũng âm trầm vì những điều Thiếu Kiệt nói không sai biệt lắm. Nếu có bảo vệ thì cũng phải bảo vệ luôn những người xung quanh hắn. Nhiều như thế người nếu chỉ vận dụng người của quân đội bảo hộ không thì có vẻ như đại tài tiểu dụng. - Thiếu Kiệt nói không phải không có lý. Nếu trong tầm quan hệ của hắn đúng là có khá nhiều người liên quan nếu đưa quân nhân đi bảo vệ chắc cũng phải một trung đội đấy lão Hà. Ông nghĩ như thế người bình thường nhìn vào cũng có phần không ổn đâu. Hà Thúc cũng hiểu nếu vận dụng một trung đội có vẻ như là quá nhiều. những người đó tuy là ăn lương nhà nước hoạt động thường ở doanh trại nhưng họ vẫn có cái quyền được về phép và những thứ khác. Như thế mỗi lần như thế lại thay người. Ông suy nghĩ thật kỹ. Vì ông biết nếu đào tạo người như Thiếu Kiệt chắc chắn đã có đội ngũ mà hắn cần tuy ông không biết hắn kiếm những người này như thế nào nhưng chắc chắn sẽ có. Thế nên Thiếu Kiệt mới tự tin đến mức tự lập cho mình một công ty bảo vệ tầm cỡ thế giới. - Chắc cháu đã có người của mình. Hôm nay ra điều kiện này với ông chỉ để hợp thức hóa họ một cách đúng nghĩa không còn phải âm thầm nữa thôi đúng không? Nếu như thế chắc cháu đã có được dự định cho mình sau này rồi phải không? - Vâng cháu không giấu mọi người đúng là trong tay cháu có một nhóm người tầm hơn năm mươi người. Trước giờ là người lao động trong Lưu Minh. Phần lớn họ đều có thù hằng với những người Ngô Gia và Lâm Gia. Đầu nhập vào cháu quản lý mới gần đây. Cháu có thể giấu những người này. Nhưng nói ra để mọi người họ hoàn toàn có thể tin tưởng được. Một phần việc lần này Ngô Trực cũng do họ giúp cháu. Mọi người lúc này cũng âm trầm không ít bởi những gì Thiếu Kiệt cho biết việc Ngô Trực hắn có thể làm được như thế cũng là có người giúp lúc này Hà Thúc mới gật đầu. Việc này cũng một phần giải thích tại sao Thiếu Kiệt có thể phản ứng nhanh đến thế. Không đầy bốn mươi tám giờ lại có thể đem mọi việc thu xếp một các hiểu quả. - Xem ra bọn ông không đồng ý với cháu chuyện này thì cái nhóm người đó vẫn hoạt động âm thầm do cháu điều khiển đi. Như thế cũng được. Việc để họ dưới danh nghĩa bảo vệ cháu tạo nên một nhóm quân đội tự phát có thể kiểm soát được hơn là nhóm quân đội âm thâm như thế mới thật sự là nguy hiểm. - Vâng! Nhưng cháu nghĩ chuyện về nhóm người này mọi người có thể nói là người của quân đội. Cháu còn muốn sử dụng họ như một quân bài cần thiết ở những việc sau này sẽ đối mặt. Hà Thúc lúc này cũng gật đầu nhìn hắn rồi suy nghĩ một lúc như làm ra quyết định nào đó. Nhìn qua Lưu Hoan với Trương Lão một lần thấy cả hai đều gật đầu ông cũng thở dài nói. - Được việc này Tăng Anh Hùng sẽ chịu trách nhiệm với cháu đào tạo người. Những người đó sẽ được bổ sung dưới danh nghĩa cơ sở A5 quân đội. Đội quân này thuộc về cháu chỉ huy mà không người nào được đụng tới. Cấp bậc của cháu sẽ được hợp thức hóa một cách rõ ràng. Đã biết đi lần này không có quả ngon mà mấy ông cứ đòi theo thấy chưa tôi nói có sai đâu. Nhìn những người đi cũng mình một lần Hà Thúc mới nói ra những gì mà trên máy bay ông cũng với những người này thương lượng. Vốn chỉ có mình Hà Thúc sẽ đi trong chuyến đi lần này. Nhưng những người khác đòi đi theo nên hắn cũng chịu. - Thằng nhóc như thế chúng ta đã tính được từ đầu. Sẵn đi đón phái đoàn nước anh đến thăm thì chúng ta đi luôn cho tiện chứ ông nghĩ gì bọn người mình rời khỏi Ngọc Châu một cách an nhàn chứ. Phải thừa dịp đi xem Lưu Minh phát triển như thế nào mới được. Lưu Hoan lúc này mới nhìn Hà Thúc cười cười nói ra những gì mình muốn. Mọi người cũng gật đầu thỏa mãn với họ lần này đi chỉ muốn xem Thiếu Kiệt như thế nào mà hai người Lưu Hoan với Hà Thúc lại đánh giá cao đến như vậy nhưng qua những việc vừa nói chuyện với Thiếu Kiệt cũng biết thằng nhóc nó đúng có bản lĩnh là đủ điều kiện để họ đầu tư lâu dài. Việc Thiếu Kiệt đem trao đổi việc chiết xuất vàng với nhà nước đã là nhượng bộ đúng nghĩa. Vì nếu như Thiếu Kiệt nói hắn có thể làm một mình trong âm thầm đem số vàng chiết xuất nhỏ ra đem bán cho các doanh nghiệp kinh doanh vàng chắc chắn vẫn được và đem về nguồn tiền cho mình thông qua việc tẩy trắng cũng trở thành tiền chính quy chưa kể đến hắn có thể sử dụng các công ty mình xuất hóa đơn bán lẻ lấy linh kiện sử dụng cho việc khác cũng là một cách tẩy trắng có điều kiện. - Thôi tạm thời quyết định vậy đi. Nhưng mà trong khi đợi nhóm người của cháu huấn luyện xong thì ông sẽ để Hà Vi ở đây với cháu. Sau hôm nay Tăng Anh Hào sẽ vào đây. Đảm nhiệm việc bảo vệ cháu vậy nhé mọi người đi trước chuẩn bị tối nay phái đoàn tới đây. Cháu xem mà nghỉ ngơi đi mọi thứ ông sẽ thu xếp cho cháu. Hà Thúc vừa đứng lên nhìn Thiếu Kiệt dặn dò đôi chút rồi mới gật đầu rời đi. Thiếu Kiệt cũng chỉ biết lắc đầu hắn thấy lần này nhóm người Hà Thúc đến Lưu Minh này vì là công vụ. Như vậy nên mới giải thích tại sao cả một đám người có thể rời khỏi Ngọc Châu mà không một người nào ở lại theo dõi hành tung của Ngô Gia. Bởi hắn thấy việc này chắc hẳn nếu bắt buộc phải đi Ngô Minh chắc chắn sẽ có mặt. Hà Vi tiễn ông mình đi xong rồi mới vào phòng nhìn Thiếu Kiệt cười cười nói. - Thôi rời giường được rồi đấy! Giả vờ đến thế là cùng. Bắt đầu ngày mai anh phải gặp Hoách Nam gì đó Trương Hạo nói hắn tới Lưu Minh rồi nhưng mà Trương Hạo nói hắn bận đột xuất nên hẹn ngày mai rồi. Theo anh thì ông ta đi gặp anh lần này có cái gì thú vị. - Cũng chưa hẳn lão này anh biết. Ông ta cũng không phải dễ chơi gì. Em nghĩ xem bán hàng ở biên giới bấy lâu này ông không phải người khờ khạo. Không biết ổng định gặp anh với danh nghĩa cá nhân hay là danh nghĩa của một người làm việc cho Mã Hóa Đằng. Thiếu Kiệt nói ra hai trường hợp để Hoách Nam gặp mình cũng làm cho Hà Vi gật đầu. Vốn vùng biên giời là một nơi phức tạp có cửa hàng mà trụ lại được ở nói đó cũng không phải dễ dàng gì. - Nhưng mà cả hai trường hợp này em thấy đều giống nhau đâu khác biệt gì mấy? Cá nhân cũng là nhờ vả anh giúp cho con ổng. Còn với tư cách là người của Mã Hóa Đằng cũng là họp bàn về vấn đề mua cổ phần hoàn toàn giống nhau mà. - Không khác biệt lớn đấy! Nếu ông ta đi với danh nghĩa cá nhân thì bắt buộc phải dẫn con mình theo. Còn nếu ông đi với danh nghĩa Mã Hóa Đằng thì sẽ dẫn người của hắn theo như thế khác xa nhau. Anh thật mong chờ ông ta đi với danh nghĩa cá nhân. Nếu thế thì anh còn có cơ hội ít nhiều. Còn nếu đi với danh nghĩa là người của Mã Hóa Đằng thì anh phải tìm một các khác tốt hơn rồi. Hà Vi thấy hai vấn đề hoàn toàn giống nhau bởi theo những gì Trương Hạo nói thì con của Hoách Nam cũng làm cho Mã Hóa Đằng việc gặp cậu ta hay là người của Mã Hóa Đằng cũng đều là như nhau. Hai cái không hề khác biệt nhưng Thiếu Kiệt lại muốn gặp được hai cha con hơn là gặp người của Mã Hóa Đằng thì điều này cô không tiện hỏi. Vì Thiếu Kiệt có ý nghĩ riêng của mình mà không ai có thể hiểu được. - Ừ thôi anh muốn làm gì thì làm. Lát nữa em phải qua bên chỗ ông đấy lâu ngày rồi hôm nay ông đến Lưu Minh em phải ở cùng ông - Em yên tâm chuyện này anh hiểu mà. Nhớ đừng nói ông về những việc khác nhiều quá không khéo anh lại bị lộ nữa thì lúc đó anh sẽ không tha cho em đâu. Thiếu Kiệt lúc này cũng bước khỏi giường vừa đi vừa cười đùa với Hà Vi. Hắn hiểu cô sẽ ít đề cập chuyện của hắn với ông chủ yếu hai ông cháu cũng cần phải có chút gì đó tâm sự với nhau. Hai người đã không gặp nhau cũng gần hơn hai tháng chứ không phải là ngày một ngày hai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]