“Đầu tiên…mình nghĩ, nếu tránh va chạm được, thì chúng ta nên tránh…!”- Midoriya trước nêu ra ý kiến.
“Hiện tại, bọn tội phạm chắc hẳn đang tập trung ở trên tầng cao nhất, những tầng còn lại, ắt hẳn chỉ lèo tèo vài ba người…Chúng ta lẻn qua, sau đó bất ngờ đánh úp, không cho chúng thời gian phản ứng…Như vậy là ổn thỏa nhất…!”
“Các cậu thấy sao…(0~0)?”
“Tốt…!” – Hitomi gật đầu đồng ý, “Thời gian gấp rút, hành động thôi…!”
Những người khác cũng không có ý kiến, từng người cấp tốc cuốc bộ lên trên.
“Tầng cao nhất ở đâu vậy, Melissa –san…(0~0)!?” –Hitomi trầm giọng hỏi.
Tụi nó đã chạy xuyên suốt ba tầng lâu, lên đến tầng thứ bảy mươi, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng mục tiêu cần đến đâu cả.
“Phòng cao nhất, ngay tại tầng hai trăm lận…(-.-)!” –Melissa có chút chán nản trả lời. Kaminari vội vã nói, “Xa thế sao…tụi mình cứ chạy thế này liệu có ổn không?!”
“Không biết...nhưng cứ đi được tới chỗ nào hay chỗ đó…►.◄!”- Jiro cắt ngang lời Kaminari, hai chân vẫn chưa hề ngừng lại.
Cái này thử thách, so sánh thường xuyên huấn luyện học sinh khoa Anh Hùng U.A, quả thực chả thấm vào đâu, nhưng đối với Melissa, là một một cuộc hành trình đầy mệt nhọc.
Uraraka lo lắng hỏi, “Để em dùng năng lực giúp chị nhé… (• ε •)!”
“Không…!” –Melissa lắc đầu, “Mọi người cứ giữ thể lực cho chính mình đi…!” – Dứt lời, cô lập tức cởi phăng đôi giày cao gót đang mang ở chân, ném nó lăn long lóc sang một phía.
Quyết đoán khiến người ta phải giật mình.
Tầng 80!
Mặc dù sử dụng cầu thang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-viet-nhi-thu-nguyen/1844647/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.