Sáng sớm tinh mơ, trời vẫn cứ trong veo, nắng vẫn cứ reo vui, vạn vật vẫn cứ sinh sôi, còn cô thì dậy lên những đợt sóng buồn ngập lòng. Nhưng cô vẫn cố gắng đeo cái cặp sách lên lết từng bước chân nặng trĩu đến trường. Vừa mở cửa ra cô giật nảy mình vì bị thân hình cao ráo cuả anh chặn lại, anh ở đó từ lúc nào không hay. Cô định quay lại đóng cửa thì bị anh chặn lại:
- Cậu nên dừng lại đi, tôi không muốn cậu bị người khác phát giác như tôi đã phát giác ra câu
Cô mở trừng trừng đôi mắt to của mình ra nhìn anh:
- Cậu có ngậm mồm không, đây không phải việc của cậu, việc của cậu là cô giữ cái miệng ngu ngốc của mình không thốt ra lời nào như vậy nữa. Tôi tự biết lo cho bản thân của mình.
Nói rồi cô đạp anh ra một cách phũ phàng nhất và đóng cửa đến rầm một cái. Cô lưỡng lự không muốn đến trường. Cô nghỉ vì cô chưa sẵn sàng đối diện với sự thật rằng cô đã yêu anh, cô cũng không muốn yêu anh quá nhiều và cũng vì sự sống còn của anh. Nhưng nhiệm vụ của cô thì vẫn phải hoàn thành, không thể hủy bỏ bởi cái chuyện cỏn con trong cảm xúc mà quên mất nhiệm vụ. Cô đành lật đật bước nặng nhọc đi học như bình thường, vẫn theo dõi vẫn hành động như vậy mặc cho ánh mắt của Minh Phong ánh lên như muốn nói:” Dừng lại đi như vậy là quá đủ rồi”.
Cả tuần nay, cô chẳng dám ló đầu ra ban công vào mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-trom-voi-trai-tim-bang-da-quy/71432/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.