Chương trước
Chương sau
Lương Âm cự tuyệt.
Trong lòng nữ nhân này còn bảo thủ tư tưởng truyền thống thế tục, không có danh phận, sẽ không làm loại việc này.
Thực ra, nếu như không phải thân thể bị Ma khí quấy rối, lúc nào cũng có thể mất phương hướng rơi vào Ma Ngục, Vân Phi Dương muốn đạp đổ Lâm Chỉ Khê cũng phi thường khó khăn.
Đương nhiên.
Nếu như dùng sức mạnh.
Lương Âm mặc dù phản kháng, cũng không có kết quả.
Bất quá.
Lấy tính cách Vân Phi Dương, tuyệt sẽ không bức bách nữ nhân của mình, phải cam tâm tình nguyện mới được. Cuối cùng, hắn đứng lên, chân thành nói:
- Ta sẽ cưới muội.
Lương Âm sửa sang quần áo lộn xộn, trong mắt lóe ra nước mắt trong suốt, hỏi lại.
- Thật chứ?
- Thật.
Vân Phi Dương nghiêm túc đáp.
Lẽ ra về đến Vạn Thế Đại Lục, hắn nên cân nhắc vấn đề hôn sự, cưới hết bọn người Lâm Chỉ Khê vào cửa.
Chỉ là.
Thập nhị tinh thành còn chưa tạo ra.
Tuy nắm giữ ngàn vạn Ma Linh, nhưng căn cơ ở Vạn Thế Đại Lục vẫn còn thấp, Vân Phi Dương hi vọng sáng tạo ra một hoàn cảnh không có bất kỳ nguy hiểm nào cho nữ nhân mình.
Lương Âm nhẹ nhàng ngồi lại đây, rúc vào ngực hắn, nói:
- Ta sẽ chờ huynh.
Vân Phi Dương ôm nàng, đáp:
- Sẽ không quá lâu đâu.
Ngũ Hành Chi Linh còn kém Mộc thuộc tính, chỉ cần gom góp thì có thể cải tạo linh khí trong tiểu thế giới, tốc độ chiết xuất Tiên Lộ Quỳnh Tương khẳng định sẽ đề bạt một cách khủng bố.
Đến lúc đó.
Dùng Tiên Lộ Quỳnh Tương cưỡng ép đề bạt tu vi võ giả nội thành, tuyệt đối có thể chế tạo ra Thập nhị tinh thành trì.
Chiến tranh thế tục chung quy chỉ là chuyện nhỏ, mà Ma Linh Tộc chỉ là ngoại lực, không thể một mực dựa vào đó.
Cho nên, muốn chân chính đặt chân tại Vạn Thế Đại Lục, nhất định phải phát triển thế lực thuộc về mình, nắm giữ võ giả cảnh giới cao, bọn họ mới là trụ cột!
Tổ Long Thành.
Vân Phi Dương nắm tay Lương Âm đi tới, hắn đến khiến rất nhiều võ giả nội thành chú ý.
Thời điểm thi đấu thiên tài, tướng mạo người trẻ tuổi này đã khắc thật sâu trong thức hải rất nhiều người.
- Sao hắn tới đây?
- Ta có nghe nói, ba ngày trước, tên này mang theo một đám Ma Linh đi Cố Dương thành đòi nợ.
Vân Phi Dương đi vào thành, võ giả sau lưng nhao nhao nghị luận, cũng không tự chủ được mà đi theo hắn.
Đột nhiên.
Phủ thành chủ bay ra một đạo lưu quang.
Long Hoàng uy nghiêm đáp xuống trước mặt Vân Phi Dương, nói:
- Vân thành chủ, làm sao có thời gian rảnh đến Tổ Long Thành ta?
Trong khoảng thời gian này.
Sự việc có quan hệ đến Vân Phi Dương, hắn sớm đã biết, cũng rõ ràng kẻ này nắm giữ tám tên thủ hạ không kém gì Vũ Hoàng cường giả, cho nên thái độ rất ôn hòa.
- Tìm Triệu gia đòi nợ.
Vân Phi Dương cười đáp.
Triệu gia, một danh môn vọng tộc trong Tổ Long Thành, địa vị tuy không bằng Long gia, nhưng đặt trong Thập Nhị Tinh thành này vẫn là bá chủ.
Long Hoàng nhíu mày.
Triệu gia giúp đỡ Chu Vũ Quận, hắn có nghe thấy, nhưng việc của người ta cũng không thể xen vào, nhưng Vân Phi Dương đến Tổ Long Thành đòi nợ cũng quá không nể mặt mũi hắn rồi.
- Vân thành chủ.
Long Hoàng trầm giọng nói:
- Sự việc ngươi và Triệu gia là ân oán cá nhân của các ngươi, có vấn đề gì thì tự mình giải quyết.
Nói rồi, nhìn về phía ngoài thành, nói tiếp.
- Ngươi mang nhiều người như vậy đến Tổ Long Thành ta, có chút không ổn?
Lời vừa nói ra.
Võ giả nội thành theo ánh mắt Long Hoàng nhìn lại, nhất thời thấy Thành bên ngoài Tổ Long, vô số Linh Vương cường đại chầm chậm lên không, số lượng không thấp hơn 500, hình ảnh kia chỉ có dùng từ rung động để hình dung!
- Má ơi!
Mọi người nhao nhao trợn tròn mắt.
Vừa rồi còn không có, sao trong nháy mắt xuất hiện nhiều sinh vật có thể mạnh hơn Vũ Vương như vậy?
Vân Phi Dương cười nói:
- Gia tộc trong Tổ Long Thành lấy mạnh hϊế͙p͙ yếu, nối giáo cho giặc, ngươi - vị Thành chủ rất thất trách.
Cái gì gọi là cuồng?
Vân Đại Tiện Thần ngay trước mặt rất nhiều võ giả, chỉ trích Thành chủ Thập Nhị Tinh thành, thử hỏi đương kim trêи đời, còn có ai dám làm như vậy!
Sắc mặt Long Hoàng càng trở nên khó coi.
"Xoát!"
Phủ đệ Long gia, vài trưởng lão Vũ Hoàng bay ra, trăm Vũ Vương theo sát phía sau.
- Vân Phi Dương!
Long gia đại trưởng lão lạnh lùng nói:
- Nơi này là Tổ Long Thành ta, còn chưa tới phiên một tên tiểu bối như ngươi giương oai!
Thế lực hay Quận quốc nhỏ yếu kiêng kị Vân Phi Dương, nhưng Tổ Long Thành dù sao cũng là thành trì tối cao nhất Vạn Thế Đại Lục, bọn họ há bởi vì Vân Phi Dương đến đây mà chịu thua!
Vân Phi Dương cười nói:
- Long thành chủ, ta hôm nay tới đây chỉ đòi nợ Triệu gia, không có ác ý.
Long Hoàng nghe vậy, hận không thể chửi ầm lên.
Mang một đống Ma Linh không kém gì Vũ Vương lơ lửng bên ngoài Tổ Long Thành ta còn nói không có ác ý? Ta hôm nay nếu để cho ngươi làm càn, há có nghĩa Tổ Long Thành ta sợ Đông Lăng Quận của ngươi!?
Long Hoàng đè ép lửa giận nói:
- Vân thành chủ, sự việc ngươi cùng Triệu gia tự mình giải quyết, còn mời ngươi mang người đi.
"Vù vù —— "
Rất nhiều Vũ Hoàng bên Long gia bạo phát tu vi.
Dù sao cũng là gia tộc mạnh nhất trong Thập Nhị Tinh thành, cứ như vậy nhượng bộ để bọn hắn rất khó chịu.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nói ngay tại phủ Thành chủ đi.
Nói rồi khẽ động Linh Niệm, thu mấy trăm Linh Vương vào tiểu thế giới, kéo tay Lương Âm nghênh ngang đi đến Long phủ.
Đến đòi nợ.
Không phải ẩu đả.
Trước mặt rất nhiều võ giả biểu hiện một phen phải có chừng có mực, dù sao, đánh nhau thật đối với mình cũng không có tốt chỗ.
Khoan hãy nói.
Mục đích Vân Phi Dương thật đã đạt được.
Sau khi hắn rời đi, rất nhiều võ giả bắt đầu nghị luận:
- Không nghĩ tới, một năm trước vẫn là người dự thi thi đấu thiên tài, bây giờ lại có thực lực khiêu chiến với Tổ Long Thành!
- Chậc chậc.
Có người cảm khái:
- Long Hoàng đại nhân hình như rất kiêng kị. Nếu không, sẽ không khách khí như thế, chỉ sợ sớm xuất thủ.
Phủ thành chủ.
Bầu không khí có chút áp lực.
Bời vì ngồi dưới vị Vân Phi Dương, lấy Hạ Lan Phi cầm đầu, các Hoàng đứng bên cạnh, trong lúc vô hình phóng thích ra Hoàng uy.
Trái lại, bên Long Hoàng, tuy cũng có mấy Vũ Hoàng ở hiện trường, nhưng khí thế rõ ràng yếu hơn mấy phần.
- Không ngờ hắn có thủ hạ cường đại như thế.
Long Hoàng ngồi trêи chủ vị, trêи mặt tuy vẫn mỉm cười, nhưng nội tâm lại khϊế͙p͙ sợ không thôi.
- Bên trái Vân Phi Dương, nhìn như chỉ là một hài đồng mười một mười hai tuổi, nhưng lại chỗ bạo phát ra tu vi không yếu hơn mình.
- Khó trách.
- Dám trở mặt với Chấp Pháp Tháp!
Vân Phi Dương gọi ra các Hoàng biểu hiện bối cảnh tự thân để Long Hoàng kiêng kị mấy phần.
Sắc mặt đại Trưởng lão Long gia hơi khó coi, tu vi hắn đến Vũ Hoàng hậu kỳ, nhìn qua tám Ma Linh đối diện, hình như không có người nào yếu hơn mình.
Điều này tất nhiên.
Linh Hoàng Ma Linh Tộc, yếu nhất là Thác Bạt Lưu nhưng thực lực cũng đến Linh Hoàng trung kỳ, đặt tại Vạn Thế Đại Lục thì có thể so với Vũ Hoàng hậu kỳ.
Mà.
Trong khoảng thời gian này.
Bọn họ một mực tôi luyện Trọng Lực Trận trong tiểu thế giới, tiếp nhận áp lực Thánh cấp để tu luyện, tuy không có cung cấp Ma lực, tu vi không chút tăng trưởng, nhưng cường độ nhục thân thẳng tắp tăng vọt.
Thân thể Ma Linh Tộc vốn cường đại, lại trải qua trọng lực huấn luyện, lực kình khẳng định sẽ càng kinh khủng.
Nếu Tổ Long Thành thật đánh nhau với Vân Phi Dương, tất sẽ trả đại giới thê thảm đau đớn, chí ít, tòa thành này không gánh nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.