Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt Hô Duyên Linh Hoàng, để hắn trợn tròn mắt. Tên này không phải bị Hạ Lan Phi phong tỏa mạch môn rồi à, sao có thể hành động?
Mà.
Không phải bị thương nặng sao?
Làm sao bây giờ nhìn qua như không có chuyện gì thế?
Hô Duyên Linh Hoàng không có thời gian đi cân nhắc, bởi vì lúc này, Vân Phi Dương đã huy quyền oanh tới!
Nếu như bình thường.
Đối mặt Vân Phi Dương đột nhiên tập kϊƈɦ, hắn có thể làm ra phản ứng trong khoảnh khắc, nhưng mấu chốt là, ma niệm toàn thân hắn đã đầu nhập vào Luyện Hồn Chung.
Cũng trong nháy mắt đó, Hô Duyên Linh Hoàng lựa chọn thu hồi ma niệm, nhưng thời điểm vừa muốn rút về, Luyện Hồn Chung đột nhiên bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại.
Cỗ lực lượng này thông qua ma niệm Hô Duyên Linh Hoàng trực tiếp đánh úp về phía thức hải hắn.
"A!"
Hô Duyên Linh Hoàng hét thảm một tiếng.
"Oanh!"
Đúng vào lúc này, quyền đầu Vân Phi Dương ngang nhiên oanh tới.
"Phù phù."
Linh hồn và thân thể Hô Duyên Linh Hoàng bị song trọng đả kϊƈɦ, cuối cùng ngã trêи mặt đất.
Toàn bộ quá trình nhìn như rất dài, nhưng chỉ phát sinh trong giây lát.
Ba Linh Hoàng khác cũng không ngu, bọn họ đã ý thức được có biến phát sinh, giờ lại cảm giác bên trong đại chung bộc phát ra một cỗ phản lực cường đại!
- Không tốt!
Ba người kinh biến.
Tử Xa Linh Hoàng và Tả Khâu Linh Hoàng vội thu hồi linh niệm, trong lúc đó thì cảm giác phía sau hiện ra hai cỗ lực lượng cường đại.
"Ầm ầm!"
Linh hồn và thân thể hai người Hô Duyên Linh Hoàng bị trọng thương, cuối cùng trợn mắt ngã trêи mặt đất.
Nói đùa.
Thánh cấp linh hồn phản phệ, lấy ma niệm hai người bọn họ một khi bị phản phệ, tuyệt đối là đả kϊƈɦ tàn khốc.
Công Lương Linh Hoàng thu hồi nhanh nhất nên nhận phản chấn rất nhỏ.
Khi hắn mắt thấy Hạ Lan Phi và Thác Bạt Lưu xuất thủ đánh bại Tử Xa, Tả Khâu nhị Hoàng thì cả giận quát.
- Các ngươi làm gì?!
- Làm gì?
Vân Phi Dương đứng lên, cười nói:
- Lão gia hỏa ngươi chẳng lẽ còn chưa nhìn ra?
Hạ Lan Phi đi tới, ngọc thủ khoác lên vai hắn, cười quyến rũ nói:
- Biện pháp này của chàng thật sài được.
Vân Phi Dương xoa khuôn mặt nàng, cười nói:
- Vẫn nhờ nàng diễn tốt, nếu không phải thế thì bọn hắn cũng không mắc lừa.
Thác Bạt Linh Hoàng đứng phía sau sụp đổ.
Ta diễn cũng không tệ mà!
- Các ngươi…
Công Lương Linh Hoàng không phải người ngu, giờ làm sao không rõ ba người bọn hắn đang biểu diễn tuồng để hố bọn họ!
Muốn giải quyết mấy các đại linh Hoàng, dựa vào vũ lực hoặc xuất binh tấn công sẽ cực kỳ hao tổn mà còn tốn thời gian.
Vân Phi Dương sau khi suy nghĩ, quyết định diễn xuất một màn kịch.
Nội dung là hắn cần Thác Bạt Linh Hoàng vạch trần thân phận của mình, sau đó để đám Linh Hoàng tiến hành đoạt bảo.
Trong thời khắc mấu chốt, Hạ Lan Phi xuất thủ công kϊƈɦ mình, để cho màn kịch lên đến cao trào.
Mà thật.
Diễn biến câu chuyện đều như hắn ý nghĩ.
Mấy tên Linh Hoàng tin tưởng Hạ Lan Phi đoạn tuyệt với Vân Phi Dương, mà cũng tin Thác Bạt Linh Hoàng, nên quyết định hợp lực phá Luyện Hồn Chung.
Mưu kế này quá sâu.
Tứ đại Linh Hoàng bất tri bất giác vào bẫy, mà vì có thể nhanh chóng phá giải Luyện Hồn Chung lại toàn lực ứng phó.
Vân Phi Dương đột nhiên thôi phát triệt để năng lực Luyện Hồn Chung, hình thành linh hồn công kϊƈɦ cường đại, từ đó chấn thương Tam Hoàng, sau đó đánh ngã bọn họ.
Nói thật.
Nếu linh hồn ba người kia không bị Luyện Hồn Chung phản phệ, lấy thực lực ba người Vân Phi Dương tuyệt không thể đánh họ bất tỉnh nhân sự.
Tuồng vui này muốn khen ngợi thì phải nói Thác Bạt Linh Hoàng, tên này biểu diễn quá tinh, cũng nhờ hắn mà câu chuyện trở nên y như thật.
Linh Hồn Nguyên Thần bị người nắm trong tay, không nhập tâm biểu diễn thì mạng nhỏ của hắn coi như xong.
Công Lương Linh Hoàng biết mình bị lừa, cũng không còn ham muốn dung hợp Luyện Hồn Chung nữa, thi triển thân pháp muốn chạy trốn.
- Muốn chạy?
Vân Phi Dương cười lạnh một tiếng.
"Ông!"
Đột nhiên, nơi xa hiện ra lưu quang sáng chói định bao phủ lấy hắn.
Công Lương thấy thế, thần sắc biến đổi, hai tay vội vàng kết ấn, thân thể nhất thời biến mất.
- Hửmm?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Tên kia không thi triển hư không nhảy vọt, bởi vì không có bất kỳ không gian ba động gì.
Hạ Lan Phi nói:
- Chắc là năng lực đặc thù của hắn.
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Vẫn để một tên chạy trốn.
Hạ Lan Phi cười nói:
- Khống chế bốn tên, sao còn sợ một mình hắn.
- Đúng thế.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Hạ Lan Phi lại có chút đau lòng hỏi.
- Vừa rồi không có đả thương chàng chứ?
- Không có.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta cảm thấy nàng ra tay vẫn quá nhẹ, nếu đổi thành ta, nhất định sẽ nhìn ra sơ hở.
"Phốc phốc."
Hạ Lan Phi che miệng cười nói:
- Trêи đời này, còn có người âm hiểm xảo trá hơn chàng à.
Thác Bạt Linh Hoàng đồng ý.
Tên nhân loại này, quá mẹ nó âm hiểm mà!
Mưu kế hố Ngũ Hoàng kia, đổi lại là mình thì cả một đời cũng nghĩ không ra.
Vân Phi Dương vung tay, Luyện Hồn Chung đột nhiên bay lên, chợt hóa lớn, thu hết ba Linh Hoàng đang hôn mê vào.
- Phi nhi.
Vân Phi Dương nói:
- Từ hôm nay trở đi, nàng chính là Nữ đế Ma Linh Tộc, bọn họ là thần tử của nàng, người nào không phục, ta sẽ luyện hóa hắn.
Thác Bạt Linh Hoàng lạnh run.
Hắn là tên xui xẻo đầu tiên thể nghiệm qua sự đáng sợ của âm sát khí kia, đến giờ nghĩ lại vẫn sợ muốn té đái.
Hạ Lan Phi nói:
- Còn có một Phá Đa Linh Hoàng, người này rất khó giải quyết.
Bên trong Bát đại Linh Hoàng.
Phá Đa Linh Hoàng thần bí nhất.
"Ông!"
Nhưng vào lúc này, không gian nhất thời vặn vẹo, một nam đồng đáng yêu xuất hiện, mà trong tay đang bắt giữ Công Lương Linh Hoàng đã hôn mê.
- Phá Đa La!
Hạ Lan Phi nghiêm túc hô.
Thác Bạt Linh Hoàng bạo phát tu vi theo bản năng, lộ mặt cảnh giác.
"Ách"
Vân Phi Dương cảm thấy ngoài ý muốn.
Một tiểu hài tử cũng là Phá Đa Linh Hoàng, thiên phú nghịch thiên cỡ nào mới có thể nhiêu tuổi mà đạt tới Linh Hoàng?
- Hạ Lan tỷ tỷ!
Phá Đa La quệt mồm, nói:
- Ta là người duy nhất ủng hộ tỷ đăng cơ xưng Đế, tỷ không thể hiểu lầm ta nha!
- Hả?
Hạ Lan Phi khẽ giật mình.
Trong trận pháp phong bế.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng bên trong, Linh Niệm đã dung nhập Luyện Hồn Chung, năm người Đan Vu Linh Hoàng bên trong đã thức tỉnh, sắc mặt dữ tợn, thống khổ không thôi.
Không phải năm người.
Là sáu người, bởi vì thêm một Phá Đa Linh Hoàng.
Lúc này, các Linh Hoàng khác không có thời gian suy nghĩ tên này làm sao cũng tiến vào đây.
Âm sát khí bao phủ, mặc dù không có thẩm thấu da thịt nhưng vẫn khiến bọn hắn thống khổ khó nói lên lời, cái loại cảm giác này quả thực sống không bằng chết!
Sau nửa canh giờ.
Vân Phi Dương khống chế âm sát khí.
Từng người uể oải ngã trêи mặt đất, nửa chết nửa sống thở hổn hển.
- Thoải mái không?
Vân Phi Dương hỏi.
Chúng Hoàng nghe thế, nếu có chút khí lực sẽ chửi ầm lên.
- Tiếp đó.
Vân Phi Dương tiếp tục nói:
- Qua mỗi nửa canh giờ, tra tấn các ngươi một lần.
Bọn người Đan Vu Linh Hoàng thật muốn khóc.
Sự tra tấn bằng âm sát khí này thực khó có thể chịu đựng, bọn họ tình nguyện bị giết.
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương lại nói:
- Chỉ cần người nào giao ra Linh Hồn Nguyên Thần, ta sẽ thả hắn ra.
- Ta…
Phá Đa Linh Hoàng giơ tay nhỏ, thống khổ nói:
- Ta giao!
- Ta…ta cũng giao!
Các Linh Hoàng khác vốn tính toán phản kháng, thấy có người nhận sợ, chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp, từng người đưa ra Linh Hồn Nguyên Thần.
Tính cả Hạ Lan Phi đang nắm giữ Linh Hồn Nguyên Thần của Thác Bạt Linh Hoàng, Vân Phi Dương giờ đã chưởng khống bảy Linh Hoàng, cũng tương đương khống chế lực lượng cao cấp nhất Ma Linh Tộc.
Khi năm Linh Hoàng thoát khỏi Luyện Hồn Chung.
Phá Đa Linh Hoàng đi ra đầu tiên đứng trước mặt Vân Phi Dương, rực rỡ cười nói:
- Vân ca ca, ta diễn thế nào?
"Phù phù."
Đám Linh Hoàng còn lại ngã quỵ.
Tâm lý thì đang chửi ầm lên:
- Mẹ nó, lại bị hố!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.