Hôm sau.
Khí trời u ám như trước.
Vân Phi Dương có thói quen dậy thật sớm, rửa mặt đơn giản sau đó ra giáo đường, vừa ra đã thấy rất nhiều Ma Linh bình dân đứng bên ngoài.
- Tế Tự đại nhân!
Có người quát:
- Chúng ta ủng hộ ngài!
Rất nhiều Ma Linh bình dân quát to, thanh âm sóng sau cao hơn sóng trước, vang vọng khắp Thành Bang.
Nghe thế, Vân Phi Dương bỗng nhiên hồi tưởng lại tại Đông Lăng học phủ, Sinh Tử Đài ứng chiến Trương Hằng, mấy người Diệp Nam Tu cũng sớm như vậy chờ bên ngoài vì mình động viên trợ uy.
- Bọn họ có khỏe không?
Kiếp trước Vân Phi Dương không cha không mẹ, từ khi nhập ngũ Thiên Uy Quân mới kết bạn Viêm Sương, từ đó mới có hảo huynh đệ không giấu nhau chuyện gì.
Kiếp này làm lại từ đầu.
Diệp Nam Tu, Hắc Mao còn có Thôi Băng Duệ, tu vi tuy càng kéo càng xa cùng họ, nhưng hắn vẫn xem họ là huynh đệ chân chính của mình.
Ngay thời điểm Vân Phi Dương nhớ lại quá khứ, Đằng Ưng Thành Vạn Thế Đại Lục đã mở ra công thành chiến không biết bao nhiêu lần.
- Giết!
Diệp Nam Tu cùng bọn người Hắc Mao cưỡi hổ thú, suất lĩnh trăm Thiết Huyết tiên phong đoàn dũng cảm phóng tới đột kϊƈɦ mấy vạn địch quân công thành.
Chiến giáp bọn họ nhuộm đầy máu tươi.
Đầu khôi đã vứt bỏ, tóc đen loạn vũ trêи không trung.
Trong con ngươi không có hoảng sợ, chỉ còn lạnh lùng.
Phi Dương ca.
Chỉ cần chúng ta còn sống.
Mảnh cương thổ huynh đánh xuống này tuyệt sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651965/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.