Chương trước
Chương sau
- Huynh ấy gặp nguy hiểm!
Trái tim Lâm Chỉ Khê truyền đến đau nhói, như ý thức được Vân Phi Dương gặp phiền toái.
Nàng muốn trở về thế giới hiện thực nhưng bất lực, bởi vì không được Vân Phi Dương đồng ý, bất kỳ người nào cũng không thể tự tiện rời khỏi phương thế giới này.
Lại nói ngoại giới.
Thác Bạt Linh Hoàng cường thế đánh tới một chưởng, Đại xà phương xa cũng đại biến.
Đáng tiếc nó và Vân Phi Dương cách mấy trăm trượng, muốn đi qua giúp cũng không được!
Đây là Tử Cảnh.
Theo Đại xà là thế.
Mình vừa đáp ứng chủ nhân theo nhân loại này, chưa được bao lâu đã phải trơ mắt nhìn hắn chết, thực sự mất mặt.
Không thể trách mình không có bảo vệ hắn, mà cường giả Linh Hoàng thi triển thuấn di, mình không thể bắt được khí tức, lúc này mới cho hắn có cơ hội tới gần nhân loại kia.
Tiểu tử.
Yên tâm đi.
Ta sẽ báo thù giúp ngươi!
Vân Phi Dương nếu như biết ý nghĩ trong lòng Đại xà, khẳng định sẽ chửi ầm lên.
Đáng tiếc.
Hắn sẽ không biết, bởi vì ma chưởng Thác Bạt Linh Hoàng đánh tới, trong thức hải đã bị khí tức tử vong bao phủ.
Loại cảm giác này từng xuất hiện qua tại thời điểm Chư Thần trấn áp.
Thật muốn chết.
Mình đã từng đối mặt Chư Thần trấn áp, vẫn có thể sống chui nhủi ở thế gian, không ngờ hôm nay sẽ chết trong tay một Linh Hoàng Ma Linh Tộc.
Buồn cười, thật đáng buồn.
Lão tử là Chiến Thần, là thiên tài kinh diễm tuyệt luân nhất Thần Giới, người nào có tư cách lấy mạng lão tử!
Thiên không được, địa không được.
Ngàn vạn Ma Thần, càng không!
Thời khắc ma chưởng Thác Bạt Linh Hoàng sắp oanh đến, Vân Phi Dương phẫn nộ hô, nói:
- Mô phỏng Luyện Hồn Chung!
Thanh âm vang vọng bầu trời, phát ra ý chí bất khuất!
- Ông
Mô phỏng Luyện Hồn Chung bỗng nhiên từ thân thể hắn bay ra, trong nháy mắt hóa thành mấy trượng, bao phủ Vân Phi Dương vào trong, hình thành tuyệt đối phòng ngự!
- Oanh!
Đúng vào lúc này, Thác Bạt Linh Hoàng công tới, đánh vào mô phỏng Luyện Hồn Chung, truyền đến tiếng chuông kéo dài.
Thanh âm như bắt nguồn từ xưa xuyên suốt dòng chảy thời gian khuếch tán vài trăm dặm, Ma Linh Tộc tại Hoang Mạc thành đều nghe được.
- Đây là thanh âm gì?
Chúng ma linh hoảng hốt.
- A!
- Đau quá!
Ngắn ngủi qua đi, Ma Linh Tộc nội thành bịt lỗ tai, trêи mặt hiện ra vẻ thống khổ, trong tiếng chuông bộc ra âm u chi khí, có thể thẩm thấu vào cơ thân thể, thương tới linh hồn.
Đại xà gần tiếng chuông nhất, tuy không bị thanh âm tập kϊƈɦ, nhưng trong tròng mắt to lớn lại hiện ra vẻ chấn kinh.
- Hưu!
Thác Bạt Linh Hoàng bạo bay ra ngoài.
Mà khi hắn vững vàng văng ra cách đó mấy trăm trượng, phun ra ngụm máu đen, thần sắc suy yếu.
Khi tiếng chuông vang lên, lực phản phệ như hồng thủy cuốn tới, trong nháy mắt ăn mòn kinh mạch và ngũ tạng lục phủ hắn.
- Làm sao có thể?!
Thác Bạt Linh Hoàng cả kinh hô.
- Cái này. . . Tên này vậy mà có thể thao túng Pháp khí tam đẳng chí bảo! ?
Tam đẳng chí bảo.
Dung hợp là một chuyện, có thể thi triển hay không lại là một chuyện khác.
Dưới suy nghĩ của Thác Bạt Linh Hoàng và Đại xà.
Chí bảo như Mô phỏng Luyện Hồn Chung, ít nhất cần thực lực Linh Hoàng mới có thể miễn cưỡng khu động, một Linh Vương chẳng những có thể triệu hoán ra, còn hình thành phòng ngự tuyệt đối, thật không thể tin được!
- Tiểu tử, coi như số ngươi gặp may!
Thác Bạt Linh Hoàng nói, không gian xung quanh chợt vặn vẹo, hắn biến mất tại chỗ.
Tung một chưởng đánh vào Mô phỏng Luyện Hồn Chung hình thành phản phệ to lớn đã làm bị thương tới kinh mạch, thực lực hắn giảm đi nhiều, đối diện còn có một đầu Đại xà không yếu hơn mình, chỉ có thể chạy trốn.
- Ông!
Thác Bạt Linh Hoàng vừa đi, mô phỏng Luyện Hồn Chung giữa thiên khung biến mất, Vân Phi Dương từ trêи cao rớt xuống.
Thời khắc nguy nan, cưỡng ép khu động mô phỏng Luyện Hồn Chung, tuy hóa giải được công kϊƈɦ bốn ngàn trọng, nhưng cũng mang đến cho hắn thương tổn linh hồn cự đại, giờ phút này sớm đã hôn mê.
- Xoát
Đại xà xông lại, nó tiếp được Vân Phi Dương, thở dài:
- Lấy tu vi hắn hiện tại, cưỡng ép khu động Luyện Hồn Chung, sẽ tạo thành đả kϊƈɦ trí mạng đối với linh hồn, có thể sống sót hay không còn phải nhìn tạo hóa a.
Đối mặt một kϊƈɦ trí mệnh của Thác Bạt Linh Hoàng, Vân Phi Dương không tiếc hao phí linh hồn lực triệu hoán Mô phỏng Luyện Hồn Chung vừa mới nhận chủ ra.
Tuy hóa giải nguy cơ, nhưng linh hồn cũng bị đả kϊƈɦ trầm trọng, lâm vào hôn mê sâu.
Đại xà nâng Vân Phi Dương an trí vào một sơn động thanh tịnh, nó thủ hộ bên cạnh, yên lặng cầu nguyện, tên nhân loại này có thể chịu nổi.
Nếu không.
Hắn sẽ vẫn vẫn lạc.
Bên trong một phương thế giới.
Lâm Chỉ Khê lo lắng bất an, điềm không may trong lòng kia càng mãnh liệt, nàng có thể khẳng định, nam nhân của mình gặp nguy hiểm.
- Vân Phi Dương!
- Huynh nghe được không, thả ta ra ngoài!
Linh Niệm Lâm Chỉ Khê bao phủ phiến khu vực này lần lượt hô hoán, đáng tiếc, Vân Phi Dương lâm vào hôn mê sâu, linh hồn yếu ớt, căn bản không thể đáp lại.
Hai ngày đi qua.
Vân Phi Dương vẫn hôn mê, không có chút dấu hiệu tỉnh lại, Đại Xà thủ ở bên ngoài lắc đầu thở dài.
- Chỉ sợ sống không được.
Nói thật.
Lấy thực lực Linh Vương cưỡng ép khu động Pháp khí tam đẳng chí bảo, không vẫn lạc tại chỗ vốn đã là kỳ tích.
- Ông
Ngay tại ngày thứ ba Vân Phi Dương lâm vào hôn mê, một khu vực bí ẩn trêи mảnh đất thí luyện hiện ra Lưu Quang Trận Pháp.
Đây là truyền tống trận thông hướng Vạn Thế Đại Lục, lúc này đã đến ba tháng, bốn trưởng lão Chấp Pháp Tháp liên hợp kϊƈɦ phát lối ra.
- Ba tháng trôi qua, Vân Phi Dương khẳng định đã chết
- Thiên tài cường đại tới đâu, cũng không thể sống sót đi ra từ mảnh đất thí luyện.
Võ giả Vạn Thế Đại Lục, mắt thấy lưu quang xông phá bầu trời, nhao nhao nghị luận.
Ba tháng trước.
Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê tiến vào mảnh đất thí luyện, rất nhiều người đã biết, bây giờ sở dĩ truyền tống trận mở ra cũng chỉ làm theo phép tắc mà thôi.
Đỉnh đầu Chấp Pháp Tháp.
Chấp Pháp Tháp chủ mang mặt nạ, thấy không rõ dung mạo chắp tay sau lưng, nói:
- Truyền tống trận tồn tại bảy ngày, Vân Phi Dương, ngươi có thể sáng tạo kỳ tích, còn sống trở về không?
- Đồ nhi!
Tứ Hải Kiếm Đế đứng trêи ngọn núi, ánh mắt nhìn về phía truyền tống trận, nghiêm túc nói:
- Ngươi nhất định còn sống đi ra, vi sư ở chỗ này chờ ngươi.
Hôn Nha đạo nhân đứng phía sau, nói:
- Nếu như về không được thì sao?
- Không có khả năng.
Tứ Hải Kiếm Đế chân thành nói:
- Đồ nhi ta nhất định trở về.
Tuy hắn và Vân Phi Dương kết bạn mới ba năm, nhưng trong sơn cốc tu luyện, hình thành cảm tình sư đồ không cạn.
- Ai.
Hôn Nha đạo nhân lắc đầu.
- Hi vọng như thế.
Toàn bộ võ giả Vạn Thế Đại Lục đều đang đợi, bọn họ tuy nhận định Vân Phi Dương đã không thể trở về, nhưng không phủ nhận, có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Đương nhiên.
Cũng có rất nhiều gia tộc và thế lực không hy vọng Vân Phi Dương sáng tạo kỳ tích, còn sống từ mảnh đất thí luyện đi ra.
Bọn họ đang đợi bảy ngày trôi qua, Vân Phi Dương không thể xuất hiện tại truyền tống trận, bọn họ sẽ phái viện quân đi viện trợ quận liên minh, tiến công Đông Lăng Quận!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.