Chương trước
Chương sau
Sự kiện Vân Phi Dương đoạt được vô địch thi đấu thiên tài còn chưa nguội, một chuyện khác đã truyền khắp đại lục.
Chính là mảnh đất thí luyện mở ra.
Ông!
Hôm nay, một đạo lưu quang phóng lên tận trời, phảng phất như muốn xuyên thấu Thương Khung. Từ xa nhìn lại thật giống như một cột chống trời.
- Mở ra rồi?
- Trừng phạt Vân Phi Dương dã đến!
Rất nhiều võ giả nghiêm nghị nhìn về lưu quang, trong con ngươi lấp lóe vẻ kiêng kị thật sâu, đối với bọn hắn, mảnh đất thí luyện chính là địa ngục.
Bên ngoài Chấp Pháp Tháp ba mươi dặm.
Có một cánh rừng bị liệt là cấm địa.
Lưu quang xuất hiện ở đây. Giờ phút này, bốn chấp pháp Trưởng lão đứng cạnh một giếng cạn hình tròn, quanh thân bộc phát khí tức đặc thù.
Giếng cạn chính là cửa vào mảnh đất thí luyện được đại năng Thần Giới sáng tạo.
Ông
Lưu quang không ngừng xuất hiện, trong giếng cạn dần hiện ra ánh sáng mơ hồ như truyền tống trận.
Giờ này khắc này.
Vân Phi Dương đứng bên cạnh giếng, hắn đưa mắt nhìn qua lưu quang xuyên thấu Thương Khung, bi thương lắc đầu.
Đạo lưu quang này vốn có thể nối thẳng Thần Giới, nhưng Thần Giới sớm đã vỡ nát, lưu quang này tồn tại đã không còn ý nghĩa nữa.
Bên cạnh Vân Phi Dương có Tứ Hải Kiếm Đế và Lâm Chỉ Khê, Lâm Chỉ Khê vẫn lạnh lùng cao ngạo như trước, không khí xung quanh cũng vì nàng mà lạnh dần.
- Thật muốn đi với ta?
Vân Phi Dương hỏi lần nữa.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên đáp.
- Ừm.
- Tốt.
Vân Phi Dương không nói nữa.
Xoát!
Vào lúc này, Tháp chủ Chấp Pháp bay tới, khi hắn rơi trêи mặt đất, nói:
- Thời gian đã đến, đi xuống đi.
Vân Phi Dương nắm tay Lâm Chỉ Khê, nhảy vào giếng cạn.
- Đồ nhi!
Tứ Hải Kiếm Đế chân thành nói:
- Ngươi nhất định sẽ còn sống đi ra, vi sư chờ ngươi trở về.
Vân Phi Dương cùng Lâm Chỉ Khê nhảy vào giếng cạn, bốn chấp pháp Trưởng lão thu hồi khí tức đặc thù, lưu quang thu liễm, giếng cạn cũng bình tĩnh lại.
- Tội nhân Vân Phi Dương!
Đột nhiên, toàn bộ Vạn Thế Đại Lục vang lên thanh âm của Tháp chủ Chấp Pháp:
- Đã tiến vào mảnh đất thí luyện chịu phạt!
- Đi vào?
- Ai, hi vọng hắn có thể còn sống trở về.
Rất nhiều người lắc đầu.
Đám người Chu Thiên Tề nghe vậy hưng phấn cười rộ lên, cũng bắt đầu chế định kế hoạch tấn công Đông Lăng Quận.
Vân Phi Dương đạt giải vô địch như mặt trời giữa trưa, bây giờ đi mảnh đất thí luyện chắc chắn phải chết.
Thiết Cốt Thành còn đang phát triển, đây là một uy hϊế͙p͙ cự đại, phải trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt mới được.
- Vân Phi Dương đắc tội không ít cao tinh thành trì tại thi đấu thiên tài, rất nhiều quận quốc bất mãn, chúng ta có thể mời bọn họ xuất mã.
Chu Thiên Tề biết dù Đông Lăng Quận mất đi Vân Phi Dương, nhưng vẫn nắm giữ quân bị xuất sắc cho nên rất khó giải quyết, phải tìm kiếm ngoại lực.
Ngay tại thời điểm Vân Phi Dương tiến vào mảnh đất thí luyện, Gia Cát Cẩm thống soái tam quân suất lĩnh mười vạn đại quân, đi Đằng Ưng Thành, bắt đầu bố trí phòng vệ.
Nữ nhân này không hổ là Chiến Tranh Chi Thần.
Nàng dự cảm Vân Phi Dương một khi tiến vào mảnh đất thí luyện, tất nhiên sẽ có quận quốc tấn công, cho nên lúc này đóng quân phòng vệ trước.
Chỉ cần giữ vững Đằng Ưng Thành, chẳng khác nào giữ vững Thiên Vũ Quận và Đông Lăng Quận, dù thật chống không nổi thì chỉ cần lui khỏi, phòng thủ Thiết Cốt Thành cũng được.
Cùng lúc đó.
Vật tư cùng quân bị được hai quận cuồn cuộn không ngừng đưa tới tạo tiền đề cho đại chiến.
Quả nhiên như vậy.
Nửa tháng sau, lấy Chu Thiên Tề cầm đầu liên quân từ Mi Sơn Quận giết tới.
Lần này, binh lực đạt tới 1000 vạnu, trình độ trang bị, tinh lương mạnh hơn trước nhiều lần, bởi vì trận chiến này bọn hắn được rất nhiều cao tinh thành chống đỡ.
- Vân Phi Dương vừa đi, liên minh các quận đã không kịp động thủ, thù hận này quả nhiên rất lớn.
- Ta nghe nói, thống soái Đông Lăng Quận là một nữ nhân.
- Không phải chứ?
Mọi người trợn mắt.
Từ xưa đến nay, chiến tranh đều do nam nhân thống lĩnh, còn chưa từng nghe nói có nữ nhân lãnh binh tác chiến.
Rất nhiều người khịt mũi coi thường Gia Cát Cẩm.
Nhưng.
Chiến tranh bắt đầu, bọn hắn mới giật mình kinh ngạc, bởi vì quân tiên phong của liên minh còn chưa tới Đằng Ưng Thành, trêи đường đã bị phục kϊƈɦ, 200 ngàn binh lính bị diệt.
Mạnh như vậy?
Đám người chấn kinh.
Sau đó lại có tin tức truyền ra, dưới sự chỉ huy của Gia Cát Cẩm, kỵ binh Đông Lăng Quận dạ tập, đốt cháy lương thảo địch quân hầu như không còn.
Đối mặt các quận liên minh, Gia Cát Cẩm vậy mà chủ động xuất kϊƈɦ làm cho tất cả mọi người bất ngờ, về phía các quận liên minh bị hai lần thất bại tổn thất nặng nề, không thể không cải biến kế hoạch, trú đóng tại một thành trì, chờ đợi tiếp tế.
Nhưng.
Vừa mới vững vàng mấy ngày.
Thiết Huyết tiên phong đoàn lấy Diệp Nam Tu cầm đầu, xuất quỷ nhập thần xuất hiện trêи đường vận chuyển tiếp tế, tiêu diệt toàn bộ đội vận chuyển của quân địch, chặn số lớn lương thảo cướp về Đằng Ưng Thành.
Một khắc này.
Không ai nghi vấn Gia Cát Cẩm, rất nhiều tướng lĩnh quận quốc cũng phải bội phục nữ nhân này, dám ở thời điểm đại quân áp cảnh lựa chọn tiên cơ, phối hợp xuất sắc như thế!
Bằng vào bất ngờ, thiểm điện diệt địch, khiến cho liên minh tổn thất hơn 200 ngàn binh lực đành phải xám xịt rút lui.
- Rút lui?
Trong quân doanh, Gia Cát Cẩm cầm tình báo Độc Hạt đưa tới, lắc đầu nói:
- Ta còn chưa đánh đủ mà.
Khóe miệng Từ Phàm cùng bọn người Diệp Nam Tu co giật.
Mới đầu, bọn họ cũng không tin Gia Cát Cẩm, bọn hắn cho rằng có phải nàng và Vân Phi Dương có quan hệ không thể cho ai biết mới được bổ nhiệm làm thống soái.
Sau ba trận chiến, bọn họ mới biết nữ nhân này có chân tài thực học.
Gia Cát Cẩm là một trong tam đại Chiến Thần Thần Giới, vũ lực tuy không tốt, nhưng hành quân tác chiến thì cả Vân Phi Dương cũng không bằng, thu thập một đám phàm nhân có khó khăn gì.
Chỉ là.
Có chút bi kịch.
Vị đã từng là Chiến Thần này bị Vân Phi Dương lừa gạt, thủy chung cho rằng hắn là Đế Quân Thiên, cũng hào ngôn nói:
- Chủ thượng, ngươi an tâm tu luyện tại mảnh đất thí luyện, Đông Lăng Quận để ta thủ hộ!
Lại nói đến bên này
Vân Phi Dương cùvàng Lâm Chỉ Khê dắt tay nhảy xuống giếng cạn, đi vào mảnh đất thí luyện.
Nơi này hoàn toàn u ám, chung quanh trừ quái thạch, không có một ngọn cỏ, toàn bộ không gian đều tràn ngập khí tức quỷ dị.
- Nơi này có Ma khí.
Vân Phi Dương xuất hiện giữa một mảnh núi đá, không quên nhắc nhở Lâm Chỉ Khê.
- Vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, có thể hóa giải.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:
- Ngươi biết rất nhiều?
- Ây.
Vân Phi Dương yên lặng.
Cái gọi là mảnh đất thí luyện, cũng chỉ bắt chước ma giới sáng tạo ra, mình đương nhiên biết nhiều, nhưng cũng không thể nói cho nàng.
Hắn nói:
- Ta nghe sư tôn nói.
- Ừ.
Lâm Chỉ Khê ứng tiếng.
Vù vù
Nhưng vào lúc này, từng đợt âm phong thổi tới xuyên thấu núi đá như gào khóc thảm thiết, khiến người ta không rét mà run.
Vân Phi Dương vội vàng lôi kéo Lâm Chỉ Khê tránh ra sau thạch đầu.
Phía trước, mười mấy sinh vật đi tới, thể trạng chúng không khác gì nhân loại, chỉ có da thịt màu đỏ sậm, nhìn qua rất hung tàn.
Ma Linh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.