Sự kiện Vân Phi Dương đoạt được vô địch thi đấu thiên tài còn chưa nguội, một chuyện khác đã truyền khắp đại lục.
Chính là mảnh đất thí luyện mở ra.
Ông!
Hôm nay, một đạo lưu quang phóng lên tận trời, phảng phất như muốn xuyên thấu Thương Khung. Từ xa nhìn lại thật giống như một cột chống trời.
- Mở ra rồi?
- Trừng phạt Vân Phi Dương dã đến!
Rất nhiều võ giả nghiêm nghị nhìn về lưu quang, trong con ngươi lấp lóe vẻ kiêng kị thật sâu, đối với bọn hắn, mảnh đất thí luyện chính là địa ngục.
Bên ngoài Chấp Pháp Tháp ba mươi dặm.
Có một cánh rừng bị liệt là cấm địa.
Lưu quang xuất hiện ở đây. Giờ phút này, bốn chấp pháp Trưởng lão đứng cạnh một giếng cạn hình tròn, quanh thân bộc phát khí tức đặc thù.
Giếng cạn chính là cửa vào mảnh đất thí luyện được đại năng Thần Giới sáng tạo.
Ông
Lưu quang không ngừng xuất hiện, trong giếng cạn dần hiện ra ánh sáng mơ hồ như truyền tống trận.
Giờ này khắc này.
Vân Phi Dương đứng bên cạnh giếng, hắn đưa mắt nhìn qua lưu quang xuyên thấu Thương Khung, bi thương lắc đầu.
Đạo lưu quang này vốn có thể nối thẳng Thần Giới, nhưng Thần Giới sớm đã vỡ nát, lưu quang này tồn tại đã không còn ý nghĩa nữa.
Bên cạnh Vân Phi Dương có Tứ Hải Kiếm Đế và Lâm Chỉ Khê, Lâm Chỉ Khê vẫn lạnh lùng cao ngạo như trước, không khí xung quanh cũng vì nàng mà lạnh dần.
- Thật muốn đi với ta?
Vân Phi Dương hỏi lần nữa.
Lâm Chỉ Khê thản nhiên đáp.
- Ừm.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651894/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.