Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương làm toàn bộ Vạn Thế Đại Lục lặng ngắt như tờ, rất nhiều người không thể không bội phục hắn vô sỉ, dù sao đổi lại võ giả khác căn bản làm không được.
- Vân học trưởng quá lợi hại!
- Thật lãng mạn.
Các thiếu nữ Đông Lăng học phủ hai tay che mặt, trong con ngươi lóe ra ánh sáng hâm mộ.
Trong lòng mỗi cô gái đều có sự lãng mạn, Vân Phi Dương trước mặt mọi người hôn nữ nhân mình yêu, cũng thể hiện lãng mạn.
Đương nhiên.
Vẫn phải nhìn người.
Vân Phi Dương đẹp trai như vậy, lại lợi hại như vậy, là thần tượng ngàn vạn thiếu nữ hâm mộ, mỗi tiếng nói, cử động của hắn đều sẽ được điểm tô trở nên đẹp vô hạn, hắn cử động như thế nào cũng đương nhiên.
Nếu như đổi lại người khác, khẳng định sẽ bị các nàng nghĩ là một tên lưu manh, một tên không biết xấu hổ.
Xoát!
Lương Âm đẩy Vân Phi Dương ra, khuôn mặt đỏ bừng lui lại mấy bước, hô hấp dồn dập, thẹn muốn chui xuống đất.
Bốn năm trước.
Tên kia trước mặt mọi người đánh ʍôиɠ mình.
Bốn năm sau.
Lại tại trước mặt nhiều người làm ra hành vi vô sỉ như thế.
Có phải kiếp trước của mình thiếu nợ hắn hay không?
- Còn đánh sao?
Vân Phi Dương cười hỏi.
- Ngươi…
Lương Âm nguýt hắn một cái, chợt nhảy xuống đài, tức giận nói:
- Ta bỏ quyền.
Không đánh, tiếp tục đánh, không biết tên này còn biết làm chuyện vô sỉ gì nữa, không nên tự chuốc nhục nhã vào mình.
Lương Âm biết mình căn bản không phải đối thủ của Vân Phi Dương, tên này nếu đánh thật, kết quả chỉ sợ cũng bị miểu sát.
Trừ phi vận dụng thuộc tính thần bí không biết tên trêи cánh tay phải, hoặc mặc vào khải giáp trong không gian giới chỉ mới có thể cùng hắn đánh một trận.
Nói thật.
Lực chiến đấu của Lương Âm sau khi phủ thêm Tâm Hỏa Thần Giáp cực mạnh, dù sao nàng cũng từng là Thần cao cao tại thượng.
Bất quá, cầm tới đối phó nam nhân mình thích thì không được, cho nên thời điểm nàng vừa lên đài đã nghĩ kỹ muốn bỏ quyền.
Nhưng không nghĩ ngờ tên này sẽ vô sỉ như vậy, tại trước mặt mọi người ôm hôn mình.
- Hừ.
Lương Âm nói thầm:
- Để hắn đắc ý đi, chờ ta hoàn toàn dung hợp với khải giáp rồi tùy tâm sở ɖu͙ƈ tâm hỏa, ta lại so tài cùng, à không, phải đè hắn ra đánh.
Tuy biểu hiện rất khó chịu, nhưng trong lòng lại ngòn ngọt.
- Bỏ quyền!
- Đối thủ Vô sỉ như vậy, ai muốn cùng hắn đánh nữa.
Mọi người rất thấu hiểu đối với hành vi bỏ quyền của Lương Âm.
Như thế.
Vân Phi Dương dẫn đầu giết vào thập ngũ cường.
Tiếp tục tranh tài.
Đăng tràng tiếp theo là người thứ hai của tổ 1 cùng tổ 2, thực lực bọn hắn sàn sàn nhau, đánh nhau kịch liệt hơn nữa canh giờ, người dự thi tổ 2 mới thắng hiểm đối thủ.
Trận đấu mà thực lực hai người sàn sàn nhau lần lượt xuất hiện, thực lực song phương đều không chênh lệch nhiều, bọn hắn tỉ thí dựa trêи tâm tính, người nào tâm tính tốt hơn, người đó có thể thắng.
Bất quá.
Khi nam tử tóc xù ra sân, tình huống lại thay đổi, bởi vì tên này cường thế rất mau đánh thiên tài 12 Quán Quân Bảng xuống đài.
- Vô Danh, thắng!
Trọng tài hô.
Sau đó, chỉ thấy mấy tên y sư xông lại, theo hiểu biết của bọn họ, người bị tên kia đánh xuống đài đều bị trọng thương.
Quả nhiên như vậy.
Kinh mạch thiên tài xấu số top 12 đứt từng khúc, sớm đã ngất đi.
- Tên này ra tay quá ác!
- Chỉ tranh đoạt danh ngạch tham gia trận đấu vô địch, cũng không phải sinh tử chiến, làm gì nặng tay vậy!
Vô số cường giả giận dữ.
Linh Niệm Vân Phi Dương đảo qua người dự thi đang hôn mê, hơi nhíu lông mày.
Tên này có thể dùng thủ đoạn nhẹ nhàng đánh người ta xuống đài, kết quả lại ra tay rất, còn ác hơn mình.
Vân Phi Dương là một người có thù tất báo, vô sỉ cùng cực, nhưng đối với người dự thi không đắc tội mình tuyệt sẽ không đánh trọng thương đối phương.
Tên Vô Danh này lại tàn nhẫn, điểm này Vân Phi Dương mặc cảm không bằng, bởi vì dùng lời nói của Tháp chủ Chấp Pháp mà nói, hắn rất lương thiện!
Giao đấu giữa tổ 1 và 2 kết thúc, Vân Phi Dương cùng hai người khác tấn cấp, tiếp đó chính là giao đấu giữa tổ 3 4, người thứ nhất đăng tràng là Lâm Chỉ Khê!
Đối thủ nàng đối mặt tương đối mạnh, top 10 Quán Quân Bảng!
Lâm Nhược Hiên nhìn thấy nữ nhi ra sân, đối thủ lại là thiên tài bài danh rất cao, nhất thời lo lắng.
Võ giả Đông Lăng thành cũng khẩn trương.
Bốn thiên tài đại biểu Đông Lăng Quận xuất chiến, Lương Âm đã bị đào thải, bọn họ cũng không hy vọng Quận chúa bị đào thải.
- Cố lên!
Lâm Chỉ Khê vừa mới lên đài, thanh âm Vân Phi Dương truyền tới:
- Đừng để nam nhân của nàng mất mặt.
Thanh âm rất vang dội, võ giả xem chiến cũng nghe được, bọn họ lắc đầu thầm nghĩ, chẳng lẽ nữ hài đẹp như tiên nữ trêи đài kia cũng có quan hệ với hắn?
Điều này quá đả kϊƈɦ người!
Nữ nhân tướng mạo xinh đẹp như Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm xuất hiện tại thi đấu thiên tài quả thực vô cùng hi hữu, đều là đối tượng mà các công tử ca hâm mộ.
Nhưng.
Vân Phi Dương hôn một người trước mặt toàn đại lục, để bọn hắn hiểu danh hoa có chủ.
Chẳng lẽ nữ nhân này cũng có quan hệ với hắn?
Tên kia rất vô sỉ, khẳng định đơn phương hô thôi!
Rất nhiều công tử ca tự an ủi, nhưng vào lúc này, nữ tử băng thanh ngọc khiết trêи đài nhàn nhạt đáp lại.
- Ừm.
Nàng ừm?
Đám công tử ca càng thêm thương tâm.
- Ngươi mặc dù là nữ nhân, nhưng có thể đi đến một bước này, chứng minh ngươi có thực lực.
Đối thủ của Lâm Chỉ Khê tên Vạn Hưng Hoằng nói:
- Cho nên, ta sẽ nghiêm túc xuất thủ.
Có thể đi đến giai đoạn này, không ai yếu cả.
Cho nên, thiên tài chân chính tuyệt sẽ không bởi vì Lâm Chỉ Khê là một nữ nhân xinh đẹp mà buông lỏng cảnh giác.
- Trận đấu bắt đầu!
Thanh âm trọng tài vang lên.
Xoát
Vạn Hưng Hoằng ra tay trước một, lít nha lít nhít chưởng ấn đánh ra, thuận thế cuốn tới.
- Thái Cực Linh Phù!
Lâm Chỉ Khê hai tay bấm niệm pháp quyết, mấy chục đạo Thái Cực đồ án xuất hiện, tóc xanh bay múa, trêи mặt phong khinh vân đạm.
Bành bành bành!
Đồ án nổ tung, toàn bộ chưởng ấn bị hóa giải.
Vạn Hưng Hoằng lăng không bay lên, muốn thi triển vũ kỹ càng mạnh, lại nghe được bên tai truyền đến thanh âm rất nhỏ:
- Cẩn thận đằng sau!
- Hả?
Hắn nao nao, Linh Niệm quét ra sau nhưng không có bất kỳ phát hiện gì.
Ông!
Nhưng vào lúc này, Thái Cực Linh Phù của Lâm Chỉ Khê xuất hiện ngay phía trước hắn.
- Bạo!
Bành bành
Giữa không trung truyền đến hào quang óng ánh, chỉ thấy Vạn Hưng Hoằng cực kỳ chật vật rơi xuống.
- Đáng giận!
Hắn phẫn nộ không thôi, vừa rồi bất chợt phân tâm mới bị đánh trúng.
- Cẩn thận!
Nhưng vào lúc này, thanh âm lần nữa truyền đến, Vạn Hưng Hoằng vốn có thể làm tốt tư thái phòng ngự, lại đưa mắt nhìn quanh, lại thấy Lâm Chỉ Khê đứng đằng xa, cũng không có xuất thủ.
- Mẹ nó!
Hắn tức miệng mắng to:
- Người nào đang nói linh tinh, quấy nhiễu tư duy ta!
Khán giả ngây người.
Tên này đang nói gì thế?
Vân Phi Dương cũng lộ vẻ mặt mờ mịt, tâm lý lại đang cười nói:
- Tiểu tử, có ta ở đây, ngươi còn có thể an tâm đấu sao? Nhanh bại trong tay nữ nhân của ta mới là lựa chọn tốt nhất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.