Chương trước
Chương sau
Trải qua mấy ngày chém giết, thi đấu thiên tài tiến vào giây phút gay cấn, chỉ có ba mươi người thuận lợi tấn cấp, bọn họ đều là tinh anh các quận, thực lực cực mạnh.
Sau đó.
Ba mươi người tiến vào vòng đào thải chọn ra 15 người.
Vân Phi Dương lên đài đầu tiên, mà đối thủ của hắn lại là Lương Âm.
Khảo hạch võ đạo Đông Lăng học phủ bốn năm trước, hai người đã từng giao chiến, kết quả Vân Phi Dương thắng, bây giờ lần nữa gặp nhau, như tự có thiên ý dẫn dắt.
Võ giả Đông Lăng thành lắc đầu.
Toàn bộ Đông Lăng Quận người nào không biết, Lương Âm là nữ nhân của Vân Phi Dương, quan hệ của hai người chỉ sợ đã phát triển đến mức tận cùng, chỉ còn hôn lễ nữa là về nhà cùng nhau rồi.
Chỉ thiếu hôn lễ?
Cếu như Vân Phi Dương biết, nhất định sẽ khóc.
Các hương thân phụ lão ơi, sự việc không có tốt đẹp như các ngươi muốn đâu, kém rất nhiều mới đúng, còn chưa được ôm nhau ngủ nữa!
- Ta nghe nói, nữ hài này gọi Lương Âm này là đệ tử của Hỏa Linh Thánh Quân.
- Khó trách với tinh thông hỏa hệ như thế!
- Năm đó, Tứ Hải Kiếm Đế đào hôn, thương tổn trái tim Hỏa Linh Thánh Quân, bây giờ đồ nhi họ lại gặp nhau tại thi đấu thiên tài, khẳng định có trò vui để nhìn.
Vô số cường giả cười rộ lên.
Mấy trăm năm trước, Tứ Hải Kiếm Đế đào hôn, sự việc rất oanh động, Hỏa Linh Thánh Quân dưới cơn nóng giận, đốt trụi cả tòa thành, nghe nói thiêu đốt trọn vẹn bảy ngày bảy đêm, 1000 vạn cư dân không nhà để về.
- Đồ nhi!
Hỏa Linh Thánh Quân đứng trêи nhà cao tầng, đôi mắt đẹp lấp lóe hỏa diễm, nói:
- Thù của Sư tôn giao cho ngươi, không thể bởi vì hắn là nam nhân của mình mà mềm lòng nha.
- Chậc chậc.
Hôn Nha đạo nhân cười nói:
- Lão gia hỏa, đồ nhi ngươi cùng đồ nhi Hỏa Linh Thánh Quân gặp nhau, cái này chỉ sợ là thiên ý.
- Ai.
Tứ Hải Kiếm Đế đưa mắt nhìn bầu trời.
Trong con ngươi đục ngầu lóe ra trí nhớ không dám nhớ lại.
Mình nợ cô nàng kia quá nhiều. Nếu có thể, hắn hi vọng Vân Phi Dương thua trong tay Lương Âm để đền bù sai lầm của mình.
Hai người đứng trêи đài.

Đột nhiên, quanh thân Lương Âm bao phủ hỏa diễm, nhiệt độ bỗng nhiên kéo lên, cường độ cao tới mức bàn đá đều vỡ vụn. Mấy Trận Pháp đại sư thấy thế, vội vàng gia cố trận pháp ngăn cản.
- Vân Phi Dương!
Lương Âm ngạo nghễ nói:
- Không cần nhường ta.
- Ừm.
Vân Phi Dương gật gật đầu.
- Trận đấu bắt đầu!
Đúng lúc này, trọng tài hét lớn một tiếng.
- Hỏa Bạo!
Lương Âm vung tay ngọc lên, tâm hỏa nóng rực nháy mắt ngưng tụ hóa thành từng tầng sóng lửa, nhiệt độ chung quanh lần nữa tăng cao.
Bành!
Đột nhiên, sóng lửa tản ra, hóa thành một quả cầu lửa, đánh tới Vân Phi Dương, quả cầu lửa ẩn chứa thuần linh lực chí ít đạt tới hơn bốn trăm trọng!
- Bé con này chỉ có Vũ Vương trung kỳ lại mạnh như vậy!
- Hỏa diễm của nàng rất tinh khiết, hẳn là Hỏa chủng biến dị nào đó.
Vô số cường giả suy đoán.
Tâm hỏa là hỏa mạnh nhất Thần Giới, phàm nhân nhận không ra, chỉ có thể quy về biến dị.
Nhưng.
Để bọn hắn hoảng hốt là, đối mặt hỏa cầu cường thế, Vân Phi Dương cũng không né tránh, hắn quay người lại, đưa cái ʍôиɠ ra.
- Cái này…
Cả đám ngây người.
Dùng cái ʍôиɠ đi chống lại hỏa cầu biến dị cường hãn? Chẳng lẽ là một tư thái phòng ngự kiểu mới?
Quá kỳ hoa rồi!
Lương Âm cũng giật mình.
Bành
Dưới vạn chúng chú mục, đại hỏa cầu trực tiếp đánh vào ʍôиɠ Vân Phi Dương! Hắn bạo bay ra ngoài, nằm rạp trêи mặt đất, cái ʍôиɠ bị đốt cháy, nhe răng nhếch miệng lên, lộ ra rất thống khổ.
- Ngươi…
Lương Âm vừa đau lòng, vừa kinh ngạc.
Lấy tốc độ của mình căn bản không có cách nào đánh trúng tên này, coi như đánh trúng, cũng sẽ không tạo thành thương tổn đối với hắn, bởi vì bàn về phòng ngự, tên này mạnh hơn La Mục nhiều!
Rõ ràng hắn cố ý không tránh, cũng không vận dụng Linh lực hộ thể.
Hắn để cho mình đánh.
Vô sỉ, chơi xấu!
Rõ ràng đã nói không cần nhường ta mà!
Xoát.
Vân Phi Dương bò dậy, hắn xoa cái ʍôиɠ nóng bỏng, cố nén thống khổ, nhếch miệng cười nói:
- Ngày ấy khi học phủ khảo hạch, ta ngay trước mặt mọi người đánh ʍôиɠ nàng, là nam nhân của nàng không đúng, ngày hôm nay để nàng xả giận.
Hắn không vô sỉ, không phải chơi xấu.
Hắn trả lại sai lầm bốn năm trước.
Tuy tới hơi trễ.
- Ngươi..
Hỏa diễm quanh thân Lương Âm dần tắt, trong hai con ngươi hiện ra nước mắt, lo lắng nói:
- Không đau sao?
- Không đau.
Vân Phi Dương ưỡn ngực, vô liêm sỉ nói:
- Thân thể của ta cũng chỉ cho vợ ta hả giận.
- …
Đám người sụp đổ.
Con mẹ nó chứ.
Đây là thi đấu thiên tài cực kỳ nghiêm túc, không phải dùng để cưa gái, không phải dùng để dỗ nữ hài!!
- Thật tiện!
- Thật không biết xấu hổ!
- Chưa gặp qua hạng người vô sỉ như thế!
Rất nhiều người mắng to.
Vân Phi Dương không thèm để ý, bởi vì hắn biết những người này ghen ghét mình đều chó độc thân mà thôi, không cần quan tâm!
Đáp lại tốt nhất đối với chó độc thân chính là triệt để hung hăng đả kϊƈɦ không cho lối thoát, đánh cho đến chết mới thôi!
- Được.
Vân Phi Dương điều động thuần linh lực, xua tan thống khổ, đột nhiên eo thẳng tắp, thần sắc nghiêm nghị nói:
- Vợ ơi, bây giờ, ta phải nghiêm túc.
- Tới đi.
Hỏa diễm Lương Âm lần nữa thăng lên.
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, không nhìn hỏa diễm thiêu đốt, đại thủ trực tiếp bắt tới.
Ba!
Một tay Vân Phi Dương vòng qua hỏa diễm, ôm eo nhỏ Lương Âm, nhẹ nhàng kéo nàng qua, một tay khác nâng cằm, cái đầu ngang nhiên đưa lại gần.
Cứ như vậy.
Dưới sự chú mục của toàn thể đại lục, dưới ánh lữa bốc lên xung quanh, Vân Phi Dương cùng Lương Âm đứng gần một chổ, môi mỏng dính chặt vào nhau.
- Ngô!
Lương Âm trừng to mắt, hiển nhiên không ngờ tới tên này nói nghiêm túc là nghiêm túc dạng này!
Dưới thế công này của hắn, hỏa diễm của nàng dần tắt, toàn bộ thân thể dần mềm xuống.
Toàn bộ đại lục tĩnh mịch im ắng.
500 ngàn người xem tại hiện trường, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm màn sáng, mắt thấy Vân Phi Dương hôn Lương Âm, tập thể ngây ra như phỗng.
Nói đùa cái gì thế?
Thi đấu thiên tài mười năm một lầm long trọng nghiêm túc như thế, vậy mà lại có người trước mặt mọi người hôn nhau nồng thấm?
Một khắc này.
Những người độc thân nhao nhao thổ huyết.
Cái này đúng.
Vân Phi Dương muốn để bọn hắn thổ huyết, muốn để bọn hắn bị đả kϊƈɦ gấp đôi!
- Tên này…
Lâm Chỉ Khê cau mày, sau cùng xoay mặt qua chỗ khác, tại Đông Lăng thành phía xa kia, Mục Oanh cũng nhắm mắt lại, mà Bảo Lỵ thì lắc đầu cười khổ.
Quả nhiên.
Tiểu gia hỏa này thật vô sỉ!
Mới vừa tiến vào Tổ Long Thành, nữ tử tướng mạo không kém Lâm Chỉ Khê chút nào nhìn màn sáng, cười nói:
- Kẻ này quả nhiên danh bất hư truyền.
- Ô ô!
Vân Hoa khóc ròng nói:
- Ca ca, Vân Phi Dương hôn không phải ta, hắn hôn người khác!
- Răng rắc.
Vân Lịch nắm quyền, bội phục nói:
- Vân Phi Dương, ngươi thật chuyện gì cũng dám làm ra, ta phục!
Thử hỏi.
Ai dám làm thế tại thi đấu thiên tài?
Ai dám ở trước mặt người đời, không kiêng nể gì cả hôn người mình yêu?
Người khác không dám, hắn Vân Phi Dương dám, bởi vì ai vô sỉ cùng cực, chỉ có Vân đại chiến Thần!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.