- Không đồng ý?
- Không.
Vân Phi Dương cự tuyệt.
Lấy tính cách hắn, sẽ không gia nhập Chấp Pháp Tháp, bởi vì đó là một loại trói buộc. Huống hồ, hắn luôn khịt mũi coi thường đối với hai từ Chính Nghĩa này.
Ở thế giới lấy võ làm đầu, có chính nghĩa sao?
Nếu là chính nghĩa.
Ta vì sao phải bị các ngươi định tội.
Liên minh chín quận hùng vốn khi dễ người, các ngươi mặc kệ, ngược lại ta bị động phòng ngự xúc phạm quy định, phải đi mảnh đất thí luyện chịu phạt.
Vân Phi Dương có cảm xúc.
Tháp chủ chấp pháp như thấy rõ, hắn nói:
- Nếu như gia nhập Chấp Pháp Tháp, trừng phạt ngươi sẽ hủy bỏ.
- Không hứng thú.
Vân Phi Dương vẫn cự tuyệt.
Giờ phút này, hắn ước gì đi mảnh đất thí luyện đây.
Bởi vì, nơi đó nhất định ẩn giấu Ngũ Hành Chi Nguyên của Ngũ Hành thần, Ngũ Hành Chi Linh của hắn còn đang thiếu thuộc tính.
-Tốt.
Tháp chủ Chấp Pháp nói:
- Ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Nói rồi đứng lên.
Bất quá, lúc gần đi, hắn lại bổ sung:
- Vân Phi Dương, ngươi là một người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, nhưng trong lòng cũng phải có chính nghĩa, không nên bị người mê hoặc phạm phải sai lầm.
- Biết.
Vân Phi Dương ứng tiếng.
Tháp chủ Chấp Pháp rời đi, hắn duỗi người một cái rồi cũng rời khỏi tửu lâu. Bất quá, vừa ra khỏi cửa, đã đụng phải gia hỏa mặc áo choàng, hắn nói:
- Ngươi là Vân Phi Dương?
- Mẹ nó.
Vân Phi Dương chửi một câu, đáp.
- Ta có cần khắc tên lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651875/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.