Khi học sinh Đông Lăng học phủ thấy Vân Phi Dương, thì từ tận trong lòng phát ra kêu gọi, truyền kỳ học phủ đấy, là thần tượng võ đạo đốc thúc bọn họ tu luyện!
Bên ngoài diễn võ trường.
Một đạo sư đưa mắt nhìn màn sáng, nghe đám học sinh kêu gọi, lệ rơi đầy mặt.
- Chung đạo sư, sao ngươi lại khóc?
Có học sinh nhìn thấy.
Đạo sư kia lau nước mắt, chỉ Vân Phi Dương, ưỡn ngực tự hào nói:
- Đây là đại ca ta, năm đó hắn còn dạy ta cưa gái đây!
Tên này là Chung Vũ.
Hắn sớm đã tốt nghiệp, nhưng cũng không rời học phủ, hắn ở lại đảm nhiệm Đạo sư.
- A, Vân học trưởng là đại ca Chung lão sư?
- Thật lợi hại!
Rất nhiều học sinh hâm mộ.
Bảo Lỵ đứng trêи tòa nhà cao tầng, ánh mắt khóa chặt trêи thân Vân Phi Dương, nỉ non.
- Tiểu gia hỏa, đây mới thực sự là thiên tài chi chiến, cũng là cường giả chi lộ để ngươi chứng minh mình.
Bên trong Tây Uyển Cư.
Mục Oanh đứng trong sân nhỏ, gương mặt mỉm cười nói:
- Vân đại ca, huynh nhất định vô địch!
Toàn bộ võ giả cùng bách tính Đông Lăng Quận đều đang nhìn Vân Phi Dương, đều đang vì hắn động viên trợ uy.
Loại tràng diện này cũng có thể thấy được tại các quận quốc khác, tất cả mọi người đang chờ mong thiên tài quận quốc mình xuất chiến lấy được thành tích tốt.
Trêи sàn quyết đấu.
Sau khi màn sáng hình thành, Long Hoàng đơn giản nói mấy câu, rồi tuyên bố vòng thứ nhất thi đấu thiên tài khảo nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651862/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.