- Xoát!
Ngay phía trước phòng chuẩn bị, đại môn bị đóng chặt từ từ mở ra, tất cả tuyển thủ dự thi nhiệt huyết dâng trào đi ra ngoài.
Địa phương thông đến đại môn là sàn quyết đấu.
Các lộ thiên tài đi ra, võ giả trêи đài nhao nhao hoan hô, Hắc Mao ngồi chính giữa hưng phấn nói:
- Mau nhìn, Phi Dương ca cũng đi ra!
- Hả?
Diệp Nam Tu nhìn thấy La Mục thì há hốc mồm, cả kinh nói:
- Hắn làm sao cũng tham gia?
- Mẹ ơi!
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng trợn tròn mắt.
- Hắc.
Vân Phi Dương từ phòng chuẩn bị đi ra, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện hội trường này là một kiến trúc hình tròn, không chỉ có thể dung nạp mấy chục vạn người, còn bố trí không ít trận pháp dùng để gia cố.
Chậc chậc.
Hội trường thi đấu thiên tài thật hào hoa.
Rất nhanh.
Hơn bốn trăm thiên tài tụ tập.
Bọn họ tụ tập trung lại một chỗ, quanh thân đều bộc phát ra khí tức Vương giả, điều này khiến Vân Phi Dương phán đoán, tu vi mỗi người tới tham gia thi đấu đều không thua kém Vũ Vương.
Quận quốc trêи Vạn Thế Đại Lục rất nhiều, nhân khẩu mỗi quận hơn ngàn vạn, thiên tài có thể từ đó trổ hết tài năng đại biểu một quận, hiển nhiên đều là rồng trong loài người!
Vân Phi Dương nói:
- Vì cái gì không thấy Long Chấn Vũ?
Những tuổi trẻ tuấn kiệt dự thi này, hắn cũng không để trong lòng, chân chính xứng giao thủ với hắn cũng chỉ có Thiếu Thành chủ Tổ Long Thành mà thôi.
Lâm Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651861/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.