Chương trước
Chương sau
Tổ Long Thành không cấm bay, nhưng cấm tự mình giao đấu, có ân oán hoặc muốn đánh nhau thì có thể đến thất tinh lôi đài giải quyết.
Giờ phút này.
Thất tinh lôi đài, Vân Phi Dương cùng Lý Tề đã lên đài, phía dưới chật ních Võ giả.
Bọn họ biết hai vị đứng phía trêи, một người gọi Lý Tề, một người khác là Vân Phi Dương gần đây danh tiếng đang thịnh!
Khoảng cách bắt đầu thi đấu còn nửa tháng, có thể sớm nhìn thấy hai thiên tài quyết đấu cũng rất thoải mái.
- Nghe nói Lý Tề là dòng chính Lý gia Quang Diệu thành thất tinh, thực lực Vũ Vương trung kỳ.
- Vũ Vương trung kỳ, đi khiêu chiến Vân Phi Dương, đây không phải muốn chết?
Rất nhiều người không hiểu.
Qua trận chiến Thiết Cốt Thành, mọi người đều biết Vân Phi Dương cường thế, ngay cả Vũ Vương đỉnh phong như Chu Thiên Tề cũng bị đánh lui, một Vũ Vương trung kỳ tự mình đưa lên không phải đến đưa đồ ăn?
Chẳng lẽ tên Lý Tề này có bài tẩy?
Hẳn vậy rồi.
Dám lấy thực lực Vũ Vương trung kỳ đi khiêu chiến Kiếm Vũ Song Vương, chỉ cần người có đầu óc bình thường sẽ không làm, mà giờ đã dám khiêu chiến thì chắc có thủ đoạn cường đại nào đó.
Nghĩ tới đây, mọi người rất chờ mong.
Nói thật.
Võ giả tranh đấu đơn giản chỉ lực lượng thì bọn họ đã sớm nhìn chán, nếu như có thể thi triển vũ kỹ hay cấm thuật cường đại mới thú vị.
Trong một quán trà cạnh lôi đài.
Mấy tên công tử áo gấm ngồi chính giữa thưởng thức trà, linh niệm đồng thời bao phủ lôi đài.
Một người cười nói:
- Lý Tề nóng vội rồi.
Người này tên Hạ Mai Sơn, tuổi trẻ tuấn kiệt bài danh 90 Quán Quân Bảng, công tử ca ngồi bên cạnh hắn, cũng đều là thiên tài bài danh trêи dưới 90.
- Thi đấu Thiên tài còn chưa bắt đầu đã vội vã tìm người giao đấu bại lộ thực lực, khó trách bị gạt ra 100 danh ngạch Quán Quân Bảng.
- Như thế cũng tốt, để hắn đi khiêu chiến Vân Phi Dương để chúng ta nhìn thiếu niên Thành chủ này đến cùng có khoa trương như đồn đại hay không.
- Cắt.
Có người khinh thường nói:
- Theo ta thấy, Vân Phi Dương này cũng chỉ ỷ vào Kiếm cấm của Tứ Hải Kiếm Đế, mới có thể trọng thương nhiều Vũ Vương như vậy, hắn cũng không có bản lãnh gì.
- Không sai.
Rất nhiều thiên tài đồng ý.
Vân Phi Dương tại Thiết Cốt Thành đại sát tứ phương, một kiếm cường thế phá cấm thuật Chu gia làm rất nhiều đại gia tộc minh bạch, kẻ này đã lĩnh ngộ Kiếm cấm.
Cấm thuật tại Vạn Thế Đại Lục mặc dù không phân chia phẩm chất, nhưng rất nhiều người biết Kiếm cấm của Tứ Hải Kiếm Đế là cấm thuật số một số hai.
Bọn họ thừa nhận Vân Phi Dương rất mạnh, nhưng chỉ thừa nhận cấm thuật của hắn, nếu như không có cấm thuật này này, hắn cũng chỉ là một thiên tài Kiếm Vũ Song Vương bình thường.
Đây là ngạo khí của tuổi trẻ tuấn kiệt giữa đồng bối với nhau, ngươi không phục ta, ta cũng không phục ngươi.
Đương nhiên.
Nếu như đổi lại Long Chấn Vũ, loại siêu cấp thiên tài xuất thân hào môn này thì bọn họ sẽ phục.
Nói cho cùng.
Dù Vân Phi Dương biểu hiện kinh diễm đến đâu, chung quy cũng chỉ nghe đồn, không có tận mắt thấy, không có nhiều người để trong lòng.
Bọn người Hạ Mai Sơn không nhìn Vân Phi Dương trong mắt, không có nghĩa thiên tài khác cũng nghĩ như vậy, chung quanh lôi đài, còn rất nhiều tuấn kiệt ẩn mình, thậm chí trong đám người còn có thiên tài xếp hạng càng cao trêи Quán Quân Bảng.
Giờ phút này bọn họ đều chú ý Vân Phi Dương, trong lòng suy đoán người này có phải hắc mã thi đấu thiên tài năm nay, thực lực kinh khủng đến mức nào.
- Mạc thiếu, ngươi cảm thấy Vân Phi Dương được đồn đãi khuếch đại, hay có thực lực chân chính?
Chỗ tối, một nam tử hỏi.
Bên cạnh hắn, một công tử ca ngọc thụ lâm phong, người này tên Mạc Văn Hiên, nếu có Võ giả nhìn thấy, khẳng định sẽ toát ra vẻ hâm mộ, bởi vì bài danh của hắn gần với Long Chấn Vũ trêи Quán Quân Bảng!
Mạc Văn Hiên cười nói:
- Có thể được Tứ Hải Kiếm Đế thu làm đệ tử, có thể chống lại Long Chấn Vũ hai chiêu không thua, Vân Phi Dương này có thực lực.
Nam tử cười nói:
- Mạc thiếu xem trọng hắn rồi, vậy chắc người này có tiềm lực làm hắc mã.
Vân Phi Dương và Lý Tề còn chưa bắt đầu giao đấu đã hấp dẫn rất nhiều thiên tài chú ý, có ngoài sáng nhìn, cũng có trong bóng tối quan sát.
Đương nhiên.
Không ít cường giả đứng đầu chú ý.
Trêи nhà cao tầng nơi xa.
Một nữ tử tóc đỏ như lửa, mặc kình bào nằm trêи mái ngói, giơ hồ lô rượu cười nói:
- Vân Phi Dương mà đồ nhi ngày nhớ đêm mong đây à?
- Ừng ực.
Nàng hớp một ngụm rượu, cười nói:
- Lớn lên cũng thuộc dạng chó hình người, coi như xứng với đồ nhi ta. Bất quá, nhìn quá tiện, thật muốn đánh hắn một trận.
Tứ Hải Kiếm Đế ngồi trêи tường thành, nhếch miệng cười nói:
- Lão đạo, thấy không, tiểu gia hỏa đẹp trai kinh thiên địa khϊế͙p͙ quỷ thần trêи đài kia chính là đồ đệ Hầu Tam ta.
Lão đạo lườm hắn một cái.
- Cái này cũng gọi đẹp trai?
- Không đẹp trai à?
Hầu Tam chân thành nói:
- Ta dám cam đoan, nếu như ngươi có nữ đồ đệ, khẳng định sẽ bị đồ đệ của ta mê đến thần hồn điên đảo.
Lão đạo gật đầu, nói:
- Nhìn tướng mạo tên đó thì hoa đào tràn đầy, hẳn là một gả đa tình.
- Có thể.
Hầu Tam nhếch miệng cười nói:
- Đồ đệ của ta duyên nữ nhân rất tốt.
- Chớ đắc ý.
Lão đạo bóp chỉ, tính toán nói:
- Hoa đào tràn đầy cũng chưa chắc là chuyện tốt, có lẽ sẽ có Đào Hoa Kiếp, theo ta thấy, tiểu tử này sớm muộn sẽ bị nữ nhân hố.
- Xéo đi.
Hầu Tam nguýt hắn một cái.
Lại nói thất tinh lôi đài.
Linh Niệm Lý Tề bao phủ bốn phía, ý thức được ngoài sáng, trong tối có rất nhiều thiên tài chú ý, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười, khiêu chiến Vân Phi Dương cũng để nhiều người nhìn tận mắt, mình giết trở lại Quán Quân Bảng như thế nào.
Hắn ngạo nghễ nói:
- Vân Phi Dương, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng Lý Tề ta đã từng có thể leo lên Quán Quân Bảng, cũng có thực lực.
- A.
Vân Phi Dương ứng một tiếng, nói:
- Có thể bắt đầu chưa?
Hắn còn muốn dẫn Lương Âm đi du ngoạn đây.
Nhưng.
Ứng phó hời hợt như thế để Lý Tề cảm giác thấy mình bị xem thường, mục quang hắn lãnh lệ nói:
- Ngươi tốt nhất nghiêm túc một chút.
- Tốt.
Vẻ mặt Vân Phi Dương nghiêm túc lên.
Lý Tề nói:
- Ngươi ta song phương, không ai thi triển cấm thuật, thế nào?
Tên này cũng nghe nói Vân Phi Dương lĩnh ngộ cấm thuật của Kiếm Đế, nếu như thi triển, mình khẳng định bại, cho nên cấm cái này.
- Có thể.
Vân Phi Dương đồng ý.
Lý Tề tiếp tục nói:
- Ta cũng biết, ngươi là Kiếm Vũ Song Vương, nhưng dưới loại trường hợp này, ngươi chỉ vận dụng một cảnh giới, thế nào?
Dưới đài hư thanh một mảnh.
Không cho người ta dùng cấm thuật, còn cấm một cảnh giới, tại sao ngươi không nói, trói tứ chi lên, mặc cho ngươi đánh.
Vân Phi Dương nói:
- Ta chỉ dùng cảnh giới Vũ Vương.
Lý Tề hài lòng.
Không có cấm thuật, không có cảnh giới Kiếm Vương, hắn mới có tự tin cùng tên này đánh một trận.
Hắn bày ra trận thế, nói:
- Tới đi.
Xoát
Vừa dứt lời, Vân Phi Dương xuất hiện bên người hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói nhảm nhiều quá.
Thần sắc Lý Tề đại biến.
Tốc độ Vân Phi Dương quá nhanh, nhanh đến nổi Linh Niệm không bắt được.
Trong quán trà, mấy người Hạ Mai Sơn cũng ngạc nhiên, bọn họ giống như Lý Tề, không bắt được tốc độ tên này.
Vẻ mặt Mạc Văn Hiên nghiêm túc, nói:
- tốc độ thật nhanh.
Bành
Đột nhiên, tiếng oanh vang lên.
Võ giả xem chiến định mắt nhìn lại chỉ thấy Lý Tề đã bị đạp ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép ngất đi.
Mẹ nó.
Miểu sát nhanh như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.