Chương trước
Chương sau
Nữ nhân của mình đều trở về để Vân Phi Dương vô cùng hưng phấn. Bất quá, tiệc vui chóng tàn, Lâm Chỉ Khê ở tại Thiết Cốt Thành vài ngày đã theo sư tôn Mẫu Đơn Thánh Quân rời đi.
Hoặc nói.
Hai người bị bà ta tách ra.
Nguyên nhân rất đơn giản, nàng và Hầu Tam định đánh cược, đồ đệ hai người phải đọ sức một phen tại thi đấu thiên tài.
Lâm Chỉ Khê đi, Vân Phi Dương an bài sự việc của Thiết Cốt Thành xong xuôi cũng lin quyết định tiến về Tổ Long Thành.
Vốn hắn muốn mang Mục Oanh cùng đi, nhưng có thể do bị nhốt thật lâu, làm cho thể xác tinh thần nàng rã rời, muốn nghỉ ngơi một phen, cho nên không muốn đi cùng hắn.
Cũng được.
Vân Phi Dương chỉ mang theo Lương Âm.
Vốn Lương Âm rất vui vì cuối cùng được đồng hành đơn độc cùng hắn, nhưng không qua bao lâu, trái tim nhỏ lại lạnh dần.
Bởi vì La Mục cùng đám người Diệp Nam Tu đuổi theo, nói muốn đi Tổ Long Thành chứng kiến việc đời.
Như thế mà nói.
Vân Phi Dương dẫn một đám người tiến về Tổ Long Thành.
Trong ngày hắn rời đi, Lâm Nhược Hiên đứng trêи thành lâu lẩm bẩm.
- Phi Dương, vinh dự Đông Lăng Quận dựa vào ngươi rồi.
Vân Phi Dương tham gia thi đấu thiên tài, lấy thân phận thiên tài Đông Lăng Quận, cho nên hắn thắng hay bại cũng đại biểu cho vinh dự Đông Lăng Quận.
Trước kia.
Lâm Nhược Hiên chỉ hy vọng thiên tài nhà mình có biểu hiện xuất sắc một chút tại thi đấu thiên tài, nhưng bây giờ Vân Phi Dương cường thế, để hắn nhìn thấy hi vọng đoạt mười vị trí đầu.
Đáng tiếc mình thụ thương, không cách nào cùng hắn tham dự.
Đông Lăng thành.
Hậu viện Trương gia, Trương Hằng đạt biết tin tức Vân Phi Dương xuất phát, trêи mặt hiện ra một nụ cười khổ.
Quả nhiên, tên này không đến tìm mình giao đấu, bởi vì trong mắt hắn mình không có tư cách à?
- Ai.
Hắn thở dài một tiếng.
Ba năm trước, hai người định ra ước định ba năm sau lại thư hùng, Trương Hằng thủy chung dốc lòng tu luyện, hi vọng có thể báo thù rửa hận.
Nhưng.
Trước đây không lâu, Vân Phi Dương trở về Thiết Cốt Thành, cuồng giết Vũ Vương chín quận, hắn mới hiểu mình thua với hắn một lần, nhất định không còn cơ hội cùng hắn đánh một trận.
Cái gọi ước định cũng đã mất tác dụng, bởi vì so với yêu nghiệt Kiếm Vũ Song Vương, mình yếu không tưởng nổi.
Tổ Long Thành.
Thành trì thập nhị tinh duy nhất tại Vạn Thế Đại Lục, diện tích không khác gì Thiết Cốt Thành, nhưng đường bên trong lại rất rộng rãi bằng phẳng, kiến trúc to lớn.
Một ngày này.
Bọn người Vân Phi Dương tới.
- Mẹ ta ơi.
Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao vừa đi vào, nhất thời há to mồm.
Trêи đường phố có rất nhiều Võ giả, trong đám người không thiếu cường giả cưỡi hung thú cường đại, mà trêи không trung lại bay đầy Vũ Vương.
Loại này hình ảnh để bọn hắn không dám nghĩ đến.
Vân Phi Dương cũng có chút giật mình, nhưng càng ngoài ý muốn là Tổ Long Thành không có hạn chế cấm bay.
- Không hổ là mười hai tinh.
- Thật hùng vĩ a.
Ba người Diệp Nam Tu khϊế͙p͙ sợ không thôi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Về sau Thiết Cốt Thành, càng phồn hoa càng cường đại hơn nơi này.
- Ừm.
Ba người gật đầu.
Nhưng vào lúc này, một lão giả tu vi bất phàm rơi trước mặt bọn hắn, nói:
- Ai là Vân Phi Dương?
- Ta đây.
Vân Phi Dương cười đáp.
Lão giả kia quan sát tỉ mỉ hắn một phen, thản nhiên nói:
- Mời các ngươi theo lão phu tiến về chỗ ở Đông Lăng Quận.
Khu vực phía nam Tổ Long Thành.
Có một khu nhà độc đáo.
Nơi này là sân nhỏ độc lập cho các quận quốc dự thi ở lại, có thể nói rất hào hoa.
Bất quá.
Có thể vào trú, nhất định phải là bài danh trong một trăm Quán Quân Bảng.
Vân Phi Dương vừa vặn được đứng chót bảng, cho nên có tư cách vào ở, mà nếu hắn không nhập bảng thì chỉ có thể tìm khách sạn vào ở.
Bọn người Diệp Nam Tu đi theo, tròng mắt muốn rơi ra ngoài.
Bởi vì phía trước lấp lóe lưu quang Trận Pháp, phía trêи nổi một khối đất lơ lửng, phía trêи khối đất này kiến tạo rất nhiều sân nhỏ.
Vân Phi Dương cũng kinh ngạc không thôi, lấy trận pháp thúc đẩy mảnh đất treo lơ lửng giữa trời, rồi kiến tạo ra sân nhỏ đặc biệt, phàm nhân thực biết chơi trò.
- Phía trêи là sân nhỏ cao đẳng, chỉ có thiên tài bài danh trước mười Quán Quân Bảng mới có thể vào.
Lão giả giải thích, chợt đứng tại một sân nhỏ, nói:
- Nơi này chính là chỗ ở của các ngươi.
Ba người Diệp Nam Tu bước tới, nhất thời vô cùng thất vọng, bởi vì đó là một gian đình viện rất phổ thông, mặt đất phủ đầy lá rụng, rõ ràng thật lâu không có quét dọn.
- Quá kém.
- Thời điểm chúng ta đi ngang qua, sân các Quận quốc khác đều rất không tệ mà.
Diệp Nam Tu cùng Hắc Mao rất bất mãn.
Quả nhiên.
Lão giả cười lạnh, nói:
- Xếp hạng 100, có đình viện miễn phí ở lại đã không tệ, còn ghét bỏ?
Nói xong quay người rời đi.
Nhìn lão đầu rời đi, Diệp Nam Tu tức giận nói:
- Thái độ gì đây!
- Quá coi thường người khác!
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng rất khó chịu.
- Tính toán làm gì.
Vân Phi Dương cười nói:
- Chúng ta vào đi.
Ba người Diệp Nam Tu đè ép lửa giận đi vào, bắt đầu quét sạch lá rụng bên trong.
Tổ Long Thành an bài cái viện này cũng khá, dù có rách nát rối loạn một chút nhưng trải qua một phen quét dọn, cũng lộ ra thoáng đãng.
- Hắc hắc.
Quét dọn xong, Diệp Nam Tu nói:
- Phi Dương ca, chúng ta đi ra ngoài dạo mấy vòng, sẽ không quấy rầy không gian của ngươi cùng chị dâu nữa.
Nói xong, mang theo Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca nhanh như chớp đi ra ngoài.
La Mục cũng bị cưỡng ép mang đi.
Trong sân, chỉ còn lại Vân Phi Dương và Lương Âm, mà Lương Âm bởi vì một tiếng chị dâu làm cho khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Chúng ta ra ngoài dạo một vòng, nhìn xem Tổ Long Thành này có gì hot.
- Ừm.
Lương Âm gật đầu.
Hai người đi ra ngoài, nhưng vừa đi chưa được mấy bước, đã thấy một công tử ca, được hạ nhân dẫn đường đi tới.
Này người hình dáng không tệ, nhưng trêи mặt lại ngạo nghễ, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi chính là Vân Phi Dương?
- Không sai.
Vân Phi Dương cười hỏi.
- Có việc gì?
Người trẻ tuổi chỉ sân nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nơi này vốn là của Lý Tề ta, kết quả lại bị ngươi cướp đi.
Nguyên lai hắn là người đã từng xếp 100, về sau trở thành kẻ đáng thương bị Vân Phi Dương đẩy xuống.
Nói thật.
Sân miễn phí không quan trọng.
Quan trọng là, có thể nằm trong top 100 Quán Quân Bảng là vinh diệu đối với rất nhiều tuấn kiệt, là chứng minh thực lực.
Lý Tề tiến vào một trăm người đứng đầu, đã từng được hưởng phong quang vô hạn, được vạn người đồng lứa kính nể tại Quận quốc của mình.
Nhưng.
Bị gạt ra khỏi top 100, loại đãi ngộ này rõ ràng giảm xuống.
- Có ý tứ gì?
Vân Phi Dương có chút không hiểu hỏi tiếp.
Hắn chưa nghe nói qua Quán Quân Bảng, cũng không biết mình có sân nhỏ miễn phí vì chen vào một trăm người đứng đầu.
Lý Tề lạnh lùng nói:
- Vân Phi Dương, ta hiện tại trịnh trọng khiêu chiến ngươi!
Muốn đoạt về vinh diệu thuộc về mình, nhất định phải đánh bại Vân Phi Dương, lúc đó có thể lần nữa tiến vào Quán Quân Bảng.
Vân Phi Dương phiền muộn.
Hắn tốn nửa tháng đi đường tiến vào Tổ Long Thành, chuẩn bị mang theo nữ nhân của mình đi chơi, lại đụng phải người bị bệnh.
- Hừ hừ.
Lý Tề ngạo nghễ nói:
- Tiểu tử, không dám nhận chiến? Theo ta thấy, thiếu niên Thành chủ này hơn phân nửa được người ta đồn ra.
Trong ngôn ngữ tràn ngập xem thường.
Không thể không nói.
Tên chiêm lửa rất tốt, Vân Phi Dương vốn không hứng thú nhưng thấy bộ dáng hắn cần ăn đòn, nên hỏi:
- Đấu ở đâu?
- Thất tinh lôi đài.
- Đi thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.