Chương trước
Chương sau
Sau khi Vân Phi Dương dừng tiến công, sự kiện Thiên Vũ Quận cũng dần lạnh đi, Vạn Thế Đại Lục trở về bình tĩnh như trước, thi đấu thiên tài cũng chỉ còn hai tháng.
Rất nhiều Võ giả cùng gia tộc khu vực xa xôi đã bắt đầu khởi hành tiến về Tổ Long Thành.
Vân Phi Dương không vội vã xuất phát.
Giờ phút này, hắn bắt đầu gấp, bởi vì Oanh Oanh đã rời đi hai năm rưỡi, đến nay còn chưa trở về, cũng không tin tức.
Nàng đơn thuần như vậy, có thể bị người lừa gạt?
Có thể vừa vào sơn lâm, đã không phân rõ phương hướng mà lạc đường?
Vân Phi Dương càng suy nghĩ, tâm càng loạn, đành phải lệnh Độc Hạt cùng Vũ Thanh Vũ đi tìm hiểu. Mà vào lúc này, tác dụng mạng lưới tình báo đã thể hiện ra, vẻn vẹn năm ngày đãcó tin tức.
Độc Hạt đứng trong thư phòng, nói:
- Thành chủ, căn cứ thuộc hạ điều tra, ba năm trước Mục cô nương rời khỏi Đông Lăng Quận, khoác áo đen, tiến về Ngũ Tân Trấn.
Sự việc lâu như vậy còn có thể tìm hiểu, Mục Oanh mặc quần áo gì cũng biết, thật sự quá tài.
- Ngũ Tân trấn?
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Đây không phải địa phương năm đó mình chỉ huy đội tiên phong đi diệt Mãnh Hổ Trại à, Oanh Oanh đến đây làm gì.
Độc Hạt tiếp tục nói:
- Căn cứ dò xét, Mục cô nương mới vừa vào Ngũ Tân trấn, đã bị một tên du côn tên Lý Nhị Quỷ dây dưa, sau khí đánh bay hắn, đã ra khỏi trấn.
Vân Phi Dương lạnh mặt, nói:
- Lý Nhị Quỷ?
Ngũ Tân trấn.
Lý Nhị Quỷ cứ như ngày bình thường, ngồi ở cửa thành, trong miệng cắn một ngọn cỏ dại.
- Hả.
Đột nhiên, hắn đứng lên.
Bởi vì ngoài thành đi tới một nữ nhân che mặt, tuy không thấy rõ dung mạo, nhưng hắn đoán ra tuyệt đối là mỹ nữ.
- Hắc hắc.
Tên này ngang nhiên xông qua, nói:
- Cô nương, lần đầu tới Ngũ Tân Trấn sao?
- Ừm.
Thanh âm cô gái êm tai dễ nghe.
Lý Nhị Quỷ nghe được, tâm sinh ngứa ngáy, cười hắc hắc nói:
- Đi ngang qua, hay tìm người?
Lời kịch giống y chang khi hắn nói với Mục Oanh.
Nữ tử nói:
- Tìm người.
Ba.
Lý Nhị Quỷ vỗ bộ ngực, nói:
- Cô nương, Lý Nhị Quỷ ta ở chỗ này sinh hoạt hơn hai mươi năm, mỗi gia đình đều rõ như lòng bàn tay.
- Phốc xích.
Nữ tử kia cười nói:
- Ngươi là người hộ bộ à?
Tiếng cười rất dễ nghe, để tà hỏa Lý Nhị Quỷ bốc lên, hắn nhếch miệng cười đáp.
- Ta còn biết nhiều hơn Hộ Bộ.
- Tốt
Nữ tử cười nói:
- Ta muốn tìm hôn phu ta tên Trầm Lâm, ngươi có thể giúp ta tìm không?
Lý Nhị Quỷ cười nói:
- Trầm Lâm à, ta biết, mời cô nương đi theo ta.
- Tốt.
Nữ tử đi theo hắn.
Tiểu viện tử hoang phế.
Lý Nhị Quỷ dẫ nàng đi vào, giờ phút này miệng tên này treo mỉm cười ɖâʍ đãng.
- Nơi này chính là nhà Trầm Lâm?
Nữ tử đứng trong sân hoang phế thật lâu, sinh ra nghi vấn.
- Hắc hắc.
Lý Nhị Quỷ đóng cửa hư lại, cười xấu xa nói:
- Cô nương, thực không dám giấu giếm, ta chính là Trầm Lâm.
- Ngươi hả?
Nữ tử khẽ giật mình.
- Ha ha ha.
Lý Nhị Quỷ xoa xoa tay, nói:
- Nương tử, có phải chờ không nổi rồi?
Nói rồi, tiến lên.
Xoát
Hàn quang lóe lên.
Lý Nhị Quỷ đứng tại chỗ, một thanh dao găm sắc bén gác trêи cổ hắn, để tà hỏa trong người hắn chìm xuống đáy.
Nữ tử kia cười nói:
- Ngươi thật không sợ chết, người nào cũng dám đùa giỡn.
- Cô ……cô nương!
Sắc mặt Lý Nhị Quỷ đại biến, hoảng sợ nói:
- Có chuyện gì từ từ nói, đừng manh động!
- Ai
Nữ tử nói:
- Ta cũng muốn nói chuyện cùng ngươi nhưng đáng tiếc, Vân thành chủ hạ lệnh ta lấy tính mạng ngươi.
- Vân thành chủ?
Lý Nhị Quỷ trừng to mắt.
Vân thành chủ không phải Vân Phi Dương gần đây được tuyên truyền sao?
Hắn khóc ròng nói:
- Ta không đắc tội hắn, tại sao muốn lấy tính mạng của ta!
- Bởi vì…
Xoát.
Dao găm vạch phá cổ họng hắn, cô gái kia nói:
- Ba năm trước ngươi đùa giỡn nữ nhân hắn.
Phốc!
Ngô…
Máu tươi từ cổ họng phun ra, Lý Nhị Quỷ lấy tay che, tròng mắt tan rã, tư duy chậm rãi phai mờ, trước khi chết, hắn nhớ ba năm trước, từng gặp nữ hài áo đen kia.
Nữ nhân Vân Phi Dương?
Ta thật muốn chết!
Phù phù.
Lý Nhị Quỷ ngã xuống.
Vũ Thanh Vũ thu hồi dao găm, thi triển thân pháp, biến mất trong sân nhỏ hoang phế.
Trước di chỉ cổ hoang phế.
Vân Phi Dương đứng trêи đường phố.
Căn cứ tình báo, Mục Oanh sau khi kϊƈɦ thương Lý Nhị Quỷ, nàng đi đến Bách Thú sơn mạch, hắn suy đoán tiểu ny tử có thể đến đây hay không?
Cổ di chỉ rất bí ẩn, lại có thể ngăn cản Linh Niệm, ngoại nhân rất khó xông vào.
Sở dĩ Vân Phi Dương phán đoán Mục Oanh đây, bởi vì hắn nhớ thời điểm trước khi lăng mộ Vũ Hoàng xuất thế, Oanh Oanh đã sớm dự liệu được, còn chỉ dẫn mình qua.
Lần kia tuyệt không phải trùng hợp.
Oanh Oanh nhất định có năng lực cảm ngộ đến loại cổ di tích này.
Mà.
Khi tiến vào lăng mộ Cổ Chiến Trường, Mục Oanh phát hiện tấm chắn nhỏ. Phải biết, lúc ấy trêи chiến trường tán lạc rất nhiều binh khí, nàng làm sao tìm được một tấm chắn nhỏ như vậy.
Có một số việc không nghĩ thì thôi, nhớ đến thì phát hiện đầy điểm đáng ngờ.
Vân Phi Dương đứng trước di chỉ, đại não cấp tốc vận chuyển, như nghĩ đến cái gì, cả kinh nói.
- Thần Mộ Tộc?
Thần Giới có một chủng tộc cổ lão, tự xưng Thần Mộ Tộc, ngoại giới xưng trộm mộ tộc, Tộc này có một loại thần thông bẩm sinh, có thể phát hiện và tự do thăm dò thần mộ chi địa và di chỉ cổ bị bụi đất bao phủ.
- Không phải chứ?
Vân Phi Dương ngạc nhiên nói:
- Oanh Oanh chẳng lẽ là hậu nhân Thần Mộ Tộc?
Bỗng nhiên.
Hắn nhớ tổ tiên Oanh Oanh từng tiến vào một thần điện Thứ Thần cấp, cũng thu hoạch được quyển da cừu có khắc thần văn cùng Tam Thức Cầm Long Thủ.
Khi đó, Vân Phi Dương suy đoán, Thần Điện có thần lực tồn tại, tổ tiên Mộ gia tiến vào nên nhiễm nguyền rủa.
Nhưng.
Hắn xem nhẹ một quan trọng vấn đề!
Thần Điện có Thần lực, phàm nhân tuyệt đối không thể xông vào.
Nếu như là hậu nhân Thần Mộ Tộc, thì dễ như trở bàn tay, dù sao chủng tộc này cũng chuyên trộm mộ của Thần tộc.
- Oanh Oanh là hậu nhân Thần Mộ Tộc?
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hắn lúc trước phán đoán Mục Oanh có lẽ là người mang theo thần hồn. Bây giờ xem ra, có lẽ bởi vì là hậu nhân Thần Mộ Tộc, nên mới được bảo vật trong lăng mộ Vũ Hoàng chỉ dẫn.
Ba.
Vân Phi Dương che trán, nói:
- Ngay từ đầu đã đoán sai.
Đột nhiên, tên này cười rộ lên.
Nếu như mình đoán không sai, Mục Oanh cũng không phải người mang theo thần hồn mà là hậu nhân Thần Mộ tộc, vậy thì quá đơn giản.
Người Thần Mộ Tộc tinh thông thôi diễn Ngũ Hành Bát Quái, có thể chuẩn xác tìm tới mộ địa, cũng có Không Gian Thần Thông tiến vào bên trong, lấy hết toàn bộ bảo vật bên trong ra.
Nghe nói Thần Mộ tộc từng cướp sạch Thần điện của Thần chủ đời thứ hai, nhấc lên sóng to gió lớn tại Thần Giới.
Thần Chủ, tồn tại mạnh nhất Thần Giới, mộ địa của hắn tuyệt đối là cấm địa, đừng nói Vân Phi Dương, coi như Đế Quân Thiên, cũng không dám tùy tiện xông vào.
Mà Thần Mộ tộc đi vào, còn trộm ra không ít Thần khí.
Bởi vì việc này mà một đoạn thời gian rất dài, đại Thần thọ nguyên hao hết cũng không dám kiến tạo lăng mộ, bọn hắn sợ bị loại chủng tộc này vào trộm đi vật của mình.
- Ha ha ha.
Vân Phi Dương bụm mặt, không kiêng nể gì cười to.
- Nếu Oanh Oanh là hậu nhân của Thần Mộ Tộc, bảo vật bên trong mộ địa khắp thiên địa này há không dễ như trở bàn tay tùy tiện lấy ra?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.