Tuy phá giải cấm thuật Chu gia, nhưng dù sao Vân Phi Dương lại chính diện cùng ngàn trọng thuần linh lực, tự nhiên cũng gặp phản phệ.
Giờ phút này, hắn đã rất suy yếu, thuần linh lực xém chút hao sạch. Nếu không, lấy tính cách tên này làm sao lại để bọn người Chu Thiên Tề trọng thương chạy trốn, đã sớm rút kiếm làm thịt bọn họ rồi.
- Mẹ nó.
Vân Phi Dương xóa vết máu khóe miệng, nói:
-Chờ lão tử hồi phục sẽ công phá từng quận quốc bọn ngươi!
Tuy hắn có thể giết chết những Vũ Vương này, nhưng lúc này lại từ bỏ.
Vân Phi Dương quay người chuẩn bị trở về thành, vừa mới xoay người lại nao nao.
Trước mặt hắn đứng một nữ tử áo đỏ, dưới tóc đen hiển lộ ra khuôn mặt tinh xảo, hai hàng thanh lệ, làm cho lòng người sinh thương tiếc.
Lương Âm?
Vân Phi Dương có chút mộng.
Hơn hai năm không gặp, nha đầu này càng xinh đẹp, càng khuynh quốc khuynh thành hơn.
Quả nhiên, đây mới là nữ nhân lão tử nhìn trúng. Vân Phi Dương nhếch miệng cười một tiếng, nói:
-Ta trở về rồi.
Bốn chữ, nhu tình như nước.
Lương Âm rơi nước mắt như mưa, sau cùng nhào tới, ôm chặt nam nhân này.
Lấy tính cách Vân Phi Dương, giờ phút này khẳng định sẽ lãng mạn vươn tay, đem nữ hài nhiều năm không gặp ôm chầm lấy.
Nhưng hắn vừa muốn làm như thế, Lương Âm lại khóc thút thít nói:
- Cái ʍôиɠ ngươi không đau sao?
-Hả?
Vân Phi Dương khẽ giật mình, chợt cảm giác nhói nhói truyền đến.
Hắn sờ xuống, trêи tay dính đầy máu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651841/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.