Chương trước
Chương sau
Vân Phi Dương nắm tay Lương Âm, đi trêи con đường phồn hoa nhất Địa Sơn Trấn, mắt thấy sắp đến Lương gia, thì gặp một đám lão giả gấp rút gấp rút chạy đến.
Cầm đầu là Hàn trấn trưởng, cũng chính là gia gia Hàn Thế Gia, hắn mang theo một đám trưởng lão vội vàng chào đón, vẻ mặt vui cười, khách khí nói:
- Vân thành chủ!
Vân Phi Dương hiện tại là Thành chủ, bàn về thân phận cao hơn trưởng trấn Địa Sơn Trấn nhiều.
- Hàn trấn trưởng?
Vân Phi Dương cười nói:
- Thân phận ta bây giờ không có vấn đề gì, đúng không?
Hàn trấn trưởng vội vàng khẩn trương nói:
- Năm đó Hàn mỗ có nhiều mạo phạm, còn mời Thành chủ đại nhân thứ tội!
Vì cho tôn nhi Hàn Thế Gia báo thù, hắn từng triệu tập Trưởng lão đến nhằm vào Vân Phi Dương, về sau nếu không có Mã Đại Chinh chứng minh, sợ đã bị âm rồi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta rất dễ quên chuyện cũ, cũng không hay mang thù.
Hàn trấn trưởng âm thầm buông lỏng một hơi. Lấy địa vị cùng thực lực người này hiện tại, nếu muốn làm khó dễ mình sẽ dễ như trở bàn tay.
Đồng thời cũng âm thầm hối hận, năm đó tại sao hồ đồ như vậy.
Cũng may.
Tên này không mang thù, nếu không thật bi kịch.
- Tuy nhiên…
Vân Phi Dương cười nói:
- Hàn trấn trưởng tuổi đã cao, cũng nên nghỉ ngơi rồi, cái chức vị trưởng trấn này giao cho cha vợ ta đến ngồi đi.
- A?
Hàn trưởng trấn ngây người.
Mấy tên Trưởng lão sau lưng còn suýt nữa ngã quỵ.
Mới vừa rồi còn nói không mang thù, xoay mặt đã miễn đi chức vị Trưởng trấn của người ta, thù này nhớ quá rõ đi chứ?
Lấy tính cách có thù tất báo của Vân Phi Dương.
Lão tử năm đó vừa mới trọng sinh, tìm chổ an thân cũng không xong, các ngươi đến âm ta, hiện tại phong thủy lưu chuyển, ta không âm các ngươi, làm sao xứng đáng danh hào Vân Đại Tiện Thần?
Hàn trưởng trấn không muốn mất đi chức vụ này, hắn lộ vẻ mặt đau khổ, nói:
- Vân thành chủ, chức vụ Trưởng trấn phải do Đông Lăng thành ban hành mới được, ngài không có cái quyền lợi này.
Không thể phủ nhận, Vân Phi Dương rất lợi hại, nhưng Địa Sơn Trấn là thành trấn Đông Lăng thành quản hạt, còn chưa tới phiên thành chủ Thiết Cốt Thành như hắn tới quản lý.
- Không có quyền lợi?
Vân Phi Dương lấy ra một văn kiện, cười lạnh nói:
- Lão gia hỏa, thấy rõ chưa.
Hàn trưởng trấn híp mắt xem xét, nhất thời mặt xám như tro. Bởi vì, đây chính là quan văn đến từ Đông Lăng thành, trêи đó viết từ ngày hôm nay Địa Sơn Trấn thuộc quyền quản lý của Thiết Cốt Thành.
Trưởng lão khác thấy rõ nội dung phía trêи, cùng Quan Ấn Đông Lăng thành, nhao nhao sợ hãi. Nói cách khác, hiện tại Địa Sơn Trấn bị Thiết Cốt Thành quản chế, vị Thành chủ đại nhân này, chính là người lãnh đạo trực tiếp của mình!
Vân Phi Dương thu văn kiện, thản nhiên nói:
- Ngươi có thể trở về chuẩn bị, trời sáng sẽ cùng nhạc phụ ta giao tiếp chức vị trưởng trấn.
Hàn trấn trưởng đau khổ đáp.
- Được.
Hắn không có năng lực phản kháng, nhưng mếu máo nói:
- Thành chủ đại nhân, xin hỏi cha vợ ngài là?
Trưởng lão khác cũng rất mờ mịt.
- Còn phải hỏi?
Vân Phi Dương nhìn Lương Âm, đám người thấy thế bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng cáo từ lui đi.
Trêи đường trở về, có người thấp giọng nói:
- Lương gia có một con rể như thế, về sau phải nịnh bợ thật tốt.
- Đúng vậy.
Người khác gật đầu.
Hàn trấn trưởng triệt để buông lỏng một hơi, tuy mất chức vị trưởng trấn, nhưng ngày bình thường quan hệ không tệ với gia chủ Lương gia, hắn làm Trưởng trấn sẽ không làm khó dễ mình.
Người đều đi mất, Lương Âm thấp giọng nói:
- Cám ơn huynh.
- Người một nhà cả, khách khí cái gì.
Vân Phi Dương nắm tay nàng, tiếp tục hành tẩu. Bất quá, vừa đi được mấy bước, chỉ thấy Mã Đại Chinh đầu đầy mồ hôi chạy tới.
Hắn chạy đến trước mặt Vân Phi Dương, thở gấp nói:
- Thành chủ đại nhân đến đây, thuộc hạ không thể tự mình nghênh đón, còn xin bớt giận.
Tin tức Địa Sơn Trấn thuộc quyền sỡ hữu Thiết Cốt Thành, hắn đêm qua đã biết, vốn còn tính toán ngày hôm nay đối ngoại tuyên bố, kết quả chưa kịp nói, Vân Phi Dương đã đến làm cho hắn vô cùng bất ngờ.
Vân Phi Dương cười nói:
- Vũ Sư đại nhân, đã lâu không gặp.
Người này cho hắn ấn tượng không tệ, năm đó nếu không có người này xử lý thân phận chứng minh cho mình, có lẽ sẽ không thuận lợi theo Mục Oanh tiến vào Đông Lăng học phủ được.
Mã Đại Chinh vội vàng nói:
- Thành chủ đại nhân, ngài đừng xưng hô như vậy, thuộc hạ không chịu đựng nổi.
Đã từng, hắn muốn chỉnh Vân Phi Dương, còn động tay chân lúc trắc thí, nhưng cũng không toại nguyện, vì cầu cạnh hắn chữa trị thương thế cho mình, nên cũng đành làm việc cho hắn.
Những năm nay, mỗi lần nghe được sự tích Vân Phi Dương hồi tưởng chuyện cũ, đều âm thầm may mắn, đời này mình làm đúng nhất chính là giúp hắn.
Mà lại.
Tại Vũ Sư giao lưu hội các thành trấn, tên này đều khoác nói mình dẫn ra một đại nhân vật, làm rất nhiều đồng liêu không ngừng hâm mộ.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Theo ta đến Lương gia.
- Đúng!
Lúc này Mã Đại Chinh đi phía trước dẫn đường.
Bất quá, trong lúc vô tình nhìn thấy hắn nắm tay Lương Âm, hiểu rõ cái gì, thầm nghĩ trong lòng:
- Lương gia sẽ thăng chức rất nhanh, phải nịnh bợ thật tốt mới được!
Vân Phi Dương trở lại Địa Sơn Trấn, có cảm giác áo gấm về làng. Bất quá, để hắn có chút tiếc nuối là không thể mang theo Mục Oanh đồng thời trở về.
Hài đồng 8, 9 tuổi trêи thị trấn nhao nhao theo phía sau, bọn họ đều nghe nói qua Vân Phi Dương, ngày hôm nay lần đầu gặp mặt, từng đứa hưng phấn không thôi.
- Hả.
Đột nhiên, Vân Phi Dương dừng lại.
Mái hiên phía trước một chỗ rẽ, ngồi mấy thiếu niên, trong đó có một người rất quen thuộc, chính là Triệu Tráng hàng xóm Mục Oanh, sau đó la lên:
- Đại Tráng.
Triệu Tráng vốn không dám đi qua. Bởi vì, Vân Phi Dương là Thành chủ đại nhân, mình chỉ là một tiểu bần dân, nhưng nghe hắn kêu gọi mình, lúc này chạy tới, cười ngây ngô nói:
- Vân đại ca!
Ba.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng đánh vào trước ngực hắn, cười nói:
- Hơn một năm không gặp, thân thể bền chắc hơn trước kia rồi.
Đám thiếu niên còn lại trừng to mắt.
Từ khi tên Vân Phi Dương tại Địa Sơn Trấn truyền ra, Triệu Tráng cả ngày cùng đám tiểu thí hài khoe khoang, nói mình nhận biết Vân Phi Dương, cùng hắn xưng huynh gọi đệ, cái này để bọn hắn cho rằng tên này đang nói phét.
Bây giờ.
Hai người thân mật như vậy, bọn hắn mới biết được nguyên lai là thật!
- Hắc hắc.
Triệu Tráng nhếch miệng cười nói:
- Vân đại ca, ta hiện tại đã có tu vi Vũ Lực nhất đoạn, đã hướng Vũ Sư đại nhân báo danh xin tiến vào Đông Lăng học phủ.
- Thật sao?
Vân Phi Dương nhìn về phía Mã Đại Chinh, Mã Đại Chinh vội vàng nói:
- Bẩm thành chủ, Triệu Tráng tư chất đã qua quan, thuộc hạ còn chuẩn bị mang hắn cùng với một số thiếu niên tiến về Đông Lăng thành.
- Đông Lăng thành thì không cần phải đi
Vân Phi Dương nói:
- Ngươi mang theo bọn Đại Tráng đi Thiết Cốt Thành.
- Tuân mệnh.
Mã Đại Chinh đáp.
Triệu Tráng hưng phấn nói:
- Vân đại ca, ta có thể vào Thiết Cốt Thành?
Đoạn thời gian trước, tin tức Thiết Cốt Thành đối ngoại tuyển nhận thiếu niên thiên tài truyền đến Địa Sơn Trấn, rất nhiều người đều biết, độ khó tiến vào Thiết Cốt Thành cực cao, cho nên không ai ôm hi vọng.
Có thể đi vào học phủ Đông Lăng thành đã không tệ.
- Nói nhảm.
Vân Phi Dương nói:
- Thiết Cốt Thành không phải của ta sao, người khác vào được, ngươi không vào được à?
Triệu Tráng nắm nắm tay, nói:
- Quá tốt!
Thiếu niên xung quanh cũng hưng phấn. Bởi vì, bọn họ nghe rất rõ Thành chủ đại nhân nói mang theo bọn Đại Tráng. Nói cách khác, mình cũng có thể đi vào Thiết Cốt Thành!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.