Vân Phi Dương nắm tay Lương Âm, đi trêи con đường phồn hoa nhất Địa Sơn Trấn, mắt thấy sắp đến Lương gia, thì gặp một đám lão giả gấp rút gấp rút chạy đến.
Cầm đầu là Hàn trấn trưởng, cũng chính là gia gia Hàn Thế Gia, hắn mang theo một đám trưởng lão vội vàng chào đón, vẻ mặt vui cười, khách khí nói:
- Vân thành chủ!
Vân Phi Dương hiện tại là Thành chủ, bàn về thân phận cao hơn trưởng trấn Địa Sơn Trấn nhiều.
- Hàn trấn trưởng?
Vân Phi Dương cười nói:
- Thân phận ta bây giờ không có vấn đề gì, đúng không?
Hàn trấn trưởng vội vàng khẩn trương nói:
- Năm đó Hàn mỗ có nhiều mạo phạm, còn mời Thành chủ đại nhân thứ tội!
Vì cho tôn nhi Hàn Thế Gia báo thù, hắn từng triệu tập Trưởng lão đến nhằm vào Vân Phi Dương, về sau nếu không có Mã Đại Chinh chứng minh, sợ đã bị âm rồi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta rất dễ quên chuyện cũ, cũng không hay mang thù.
Hàn trấn trưởng âm thầm buông lỏng một hơi. Lấy địa vị cùng thực lực người này hiện tại, nếu muốn làm khó dễ mình sẽ dễ như trở bàn tay.
Đồng thời cũng âm thầm hối hận, năm đó tại sao hồ đồ như vậy.
Cũng may.
Tên này không mang thù, nếu không thật bi kịch.
- Tuy nhiên…
Vân Phi Dương cười nói:
- Hàn trấn trưởng tuổi đã cao, cũng nên nghỉ ngơi rồi, cái chức vị trưởng trấn này giao cho cha vợ ta đến ngồi đi.
- A?
Hàn trưởng trấn ngây người.
Mấy tên Trưởng lão sau lưng còn suýt nữa ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651819/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.