Chương trước
Chương sau
Thần Thần và Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ trở về.
Trải qua hơn nửa tháng liệp sát, nhị thú mang về mấy trăm khỏa tinh hạch nhưng đều là nhất phẩm!
- Cái này…
Vân Phi Dương kiểm kê, nói:
- Nhị phẩm tinh hạch trở lên có phải bị ngươi ăn hết?
- Không có!
Thần Thần hóa thành hình thái la lỵ, mở to mắt, vô tội đáp.
- Lừa gạt ai chứ.
Vân Phi Dương đi sát tới, hồ nghi nói:
- Không ăn thì tại sao thực lực ngươi lại từ tứ phẩm đến ngũ phẩm?
- A?
Thần Thần kinh ngạc nói:
- A Nông, ngươi có thể nhìn ra tu vi của ta?
- Nói nhảm!
Vân Phi Dương níu tai nàng nói:
- Ta là chủ nhân ngươi, nhìn không ra tu vi ngươi, về sau còn lăn lộn thế nào.
- Tốt thôi.
Thần Thần bất đắc dĩ thẳng thắn nói:
- Nhị phẩm tinh hạch trở lên đều bị ta ăn hết, còn ăn mấy khỏa ngũ phẩm.
- Mấy khỏa?
- Ách cũng chỉ bốn…… năm….. sáu….. bảy…… tám……. khỏa.
- Ngươi nha, ngươi nha.
Vân Phi Dương buông lỗ tai nàng ra, mỉm cười nói:
- Đã học được nói láo rồi.
Thần Thần xoa lỗ tai, thấp giọng nói:
- Còn không phải học từ A Nông sao!
- ….
Vân Phi Dương không phản bác được.
Người xưa có câu, gần đèn thì sáng, gần mực thì đen!
Thần Thần đơn thuần theo một chủ nhân vô sỉ, khẳng định học rất nhiều vô sỉ chi thuật của hắn rồi, mà điểm này thì hung thú chết dưới ma trảo của nó và Đại Bạch đều rất tán thành.
Phải biết.
Chúng nó tiến vào rừng sâu núi thẳm, phát huy vô sỉ đến cực hạn.
Giết chết cao cấp hung thú, đều dựa vào các loại thủ đoạn vô sỉ, tỉ như tiềm phục tại chỗ tối đánh lén, tỉ như khiêu khích hung thú, mang theo nó chạy vòng vòng khắp núi, chờ đối phương không còn khí lực lại phản công.
Hung thú có trí tuệ vô cùng đáng sợ, hung thú có trí tuệ đùa nghịch vô sỉ, lại càng đáng sợ.
Vân Phi Dương không đau lòng tinh hạch, chỉ cần tu vi Thần Thần đề cao thì cũng tốt.
Hắn xoa xoa đầu tiểu gia hỏa, cười nói:
- Đột phá ngũ phẩm, có thể biến đổi hình dáng bao lâu?
Thần Thần ngẫm lại, nói:
- Sáu canh giờ.
- Cũng không tệ lắm.
Vân Phi Dương xoa xoa tay, cười nói:
- Đến, biến hình thái thứ hai của ngươi cho chủ nhân xem nào.
- Mới không thèm.
Thần Thần quệt miệng, nói:
- Thay đổi một lần, sẽ hao phí rất nhiều năng lượng.
- Tốt thôi.
Vân Phi Dương có chút uể oải, nói:
- Hai ngày nữa ta sẽ rời đi, ngươi và Đại Bạch không có việc gì thì thường xuyên lên trêи núi săn bắn, giao tinh hạch thu được cho Từ Phàm.
Thần Thần nói:
- A Nông, ngươi muốn đi nơi đâu?
Vân Phi Dương nói:
- Ra ngoài lịch luyện hai năm.
Quân vụ do Từ Phàm phụ trách, sinh ý do Tương Cần quản lý, trật tự Thiết Cốt Thành cũng dần hoàn thiện, đã đến thời điểm ra ngoài tu luyện.
Thần Thần làm nũng.
- A Nông, ta cũng muốn đi!
- Không được.
Vân Phi Dương cự tuyệt:
- Ngươi và Đại Bạch trông coi Thiết Cốt Thành, nếu có người đến nháo sự, cứ đánh là được.
- Thật tốt!
Thần Thần hưng phấn gật đầu.
Tâm tính chuyển đổi quá nhanh!
Vân Phi Dương giao tinh hạch Thần Thần thu hoạch được cho dụng cụ sư Lý Cửu Nhất, để hắn sản xuất số lượng lớn Bạo Liệt Nỗ cùng Cáp Mô Pháo. Sau đó, hắn đi tìm Từ Phàm và Tương Cần, nói:
- Ta sẽ rời đi mấy năm, hết thảy sự việc Thiết Cốt Thành sẽ giao cho các ngươi quản lý.
- A?
Từ Phàm ngạc nhiên.
- Thành chủ, điều này không tốt lắm.
- Không có gì không tốt.
Vân Phi Dương nói:
- Ta tin tưởng năng lực của ngươi.
Từ Phàm chân thành nói:
- Thành chủ xin yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ quản lý quân sự Thiết Cốt Thành thật tốt.
Vân Phi Dương nhìn về phía Tương Cần, nói:
- Tương tỷ, tài chính Thiết Cốt Thành giao cho cô.
Tương Cần cười đáp:
- Ta là người ngoại lai, ngươi yên tâm như vậy?
- Haha.
Vân Phi Dương cười một tiếng, nói:
- Đối với nữ nhân của ta, xưa nay không có bất kỳ nghi ngờ.
Tương Cần im lặng.
Khu tây Thiết Cốt Thành, có một tiệm rèn.
- Thành chủ đại nhân.
Âu Trì Tử đi ra, trong tay cầm lấy một thanh kiếm, tự hào nói:
- Đây cũng là bảo kiếm lão hủ dựa theo tài liệu và quy cách ngài đưa ra tạo thành.
Ngày hắn gia nhập Thiết Cốt Thành, Vân Phi Dương đã lấy hàn băng, một góc thạch đầu nắp quan tài giao cho vị Chú Tạo Đại Sư này. Tốn hao một tháng rèn luyện, rốt cục chú tạo thành công!
Vân Phi Dương nhận lấy, nhất thời cảm giác chuôi kiếm này rất mềm mại, cầm trêи tay tuyệt không tốn sức.
Âu Trì Tử nói:
- Toàn bộ thân kiếm Kiếm được chế tạo từ khối thạch đầu không rõ lai lịch kia, kiếm phong được làm từ Hàn Thạch.
Vân Phi Dương hỏi:
- Phẩm chất như thế nào?
- Cái này…
Âu Trì Tử nhíu mày, nói:
- Phẩm chất kiếm này, lão hủ không cách nào suy đoán.
Bình thường binh khí trải qua tay hắn luyện chế, hắn cũng có thể đại khái suy đoán phẩm chất, nhưng hai loại tài liệu này rất đặc thù, hắn chưa thấy qua, cho nên sau khi chú tạo xong cũng không thể đoán ra phẩm chất.
Keng!
Kiếm xuất khỏi vỏ!
Kiếm dài bốn thước, ngang hai thốn, quy cách to hơn binh khí Vạn Thế Đại Lục một chút, thân kiếm ngăm đen, kiếm phong lấp lóe hàn quang.
Chỉ một lát sau.
Trong lò rèn tràn ngập khí lạnh thâm nhập cốt tủy.
Xoát.
Vân Phi Dương thu kiếm lại vào vỏ, cười nói:
- Vất vả tiền bối rồi.
Âu Trì Tử liền nói:
- Lão hủ có cái yêu cầu quá đáng, mong Thành chủ đại nhân có thể thành toàn.
Vân Phi Dương nói.
- Mời nói.
Âu Trì Tử nhìn chuôi kiếm này, nghiêm túc nói:
- Có thể để lão hủ đặt tên chuôi kiếm này không?
Hắn đúc kiếm ba mươi năm chỉ có chuôi kiếm này chất liệu quái nhất, hao tổn thời gian dài nhất, hắn dự cảm kiếm này có lẽ sẽ là tác phẩm đắc ý nhất đời này, cho nên hy vọng có thể tự mình đặt cho nó cái tên.
- Có thể.
Vân Phi Dương không phản đối. Chuôi kiếm này do Âu Trì Tử luyện chế, để hắn đặt tên cũng phải.
- Đa tạ Thành chủ!
Con ngươi Âu Trì Tử đục ngầu xuất hiện vui sướиɠ khó có thể ức chế, nói:
- Kiếm này hàn khí bức người, là băng hệ vũ khí cực kỳ hiếm thấy, lão hủ đặt tên là —— Hàn Thiên Kiếm!
- Hàn Thiên Kiếm?
Vân Phi Dương nhẹ giọng cười nói:
- Dùng cái này tên đi.
Cuối cùng.
Hàn Thiên Kiếm ra đời!
Địa Sơn Trấn.
Nơi này yên tĩnh tường hòa như dĩ vãng. Nhưng sau khi Vân Phi Dương nắm tay nhỏ Lương Âm đi trêи đường, không khí thôn trấn náo nhiệt hẳn lên.
Khuôn mặt nhỏ của Lương Âm đỏ bừng, ngượng ngùng không thôi.
Nơi này khác biệt bên ngoài, là địa phương nàng sinh trưởng, rất nhiều cư dân đều biết nàng, năm đó nàng đã từng trước mắt công chúng từ chối không tiếp Vân Phi Dương, bây giờ nắm tay tên này đi trêи đường, xấu hổ chết người a.
- Là Vân Phi Dương kìa!
- Loạn nói cái gì, đó là Vân thành chủ!
- Đúng đúng.
Cư dân nhao nhao đi tới, sùng bái nhìn thiếu niên anh tuấn kia.
Một năm trước.
Thiếu niên này được Mục Oanh cứu về, sau đó được Vũ Sư dẫn tiến vào Đông Lăng học phủ. Từ đó về sau, sự việc có quan hệ đến cái tên Vân Phi Dương này không ngừng truyền đến.
Đánh bại Trương Hằng, dẫn đầu thiên tài đoàn quét ngang Thiên Vũ Thành.
Lấy lực lượng một người, khuất nhục bốn thiên tài Thanh Loan Thành, chống cự ba mươi vạn đại quân, giữ vững Thiết Cốt Thành, được phong làm thiếu niên Thành chủ!
Mỗi tin tức đều chấn kinh tâm thần, để bọn hắn minh bạch, Địa Sơn Trấn nho nhỏ đã đi ra một đại nhân vật!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.