Chương trước
Chương sau
Thiết Cốt Thành mấy năm nay liên tục xảy ra chiến tranh, kinh tế sụp đổ, đã phế gần hết.
Vân Phi Dương chỉ có buôn bán Vũ Sư Đan mới có thể trong thời gian ngắn nhất thu đại lượng tiền tài, như thế mới có thể phát triển nhân khẩu, quân sự và kinh tế.
Cho nên.
Dù biết rõ sẽ bị cường giả để mắt cũng phải làm.
Sau khi ra khỏi phủ Thành chủ.
Vân Phi Dương một mực cân nhắc, như thế nào mới có thể bảo đảm Thiết Cốt Thành an toàn, như thế nào mới có thể để cường giả kiêng kỵ, không dám trắng trợn đến tranh đoạt.
Thật lâu sau, hắn nghĩ đến trận pháp.
Trừ Thần lực át chủ bài ra, Tiêu Dao Hoàng 32 Kỳ Môn trận là ỷ vào lớn nhất của hắn hiện giờ.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
- Có thể cải tạo Tụ Quang Phòng Ngự Trận, khiến cho cường độ của nó có thể chống lại cường giả cấp Vũ Vương oanh tạc.
Ý nghĩ này xông lên đầu, hắn quyết định làm luôn.
Phải biết.
Không chỉ muốn phát triển mạnh kinh tế, còn phải phát triển thành phòng, vạn nhất lại có đại quân công tới, chí ít có thể phòng ngự được.
Nếu như có thể tăng cường Tụ Quang Phòng Ngự Trận, chịu được máy ném tinh hạch oanh tạc thì càng hoàn mỹ.
Chế tạo Thiết Cốt Thành phòng thủ kiên cố là sự việc lửa sém lông mày.
Vân Phi Dương đứng tại giáo trường, hạ lệnh giải tán binh lính đang thao luyện bên trong, bắt đầu bố trí đại hình Trọng lực Tụ Linh Trận.
Thành trì muốn vững chắc, thực lực tổng hợp của binh lính phải được đề cao.
Sau khi bố trí xong trận pháp, hắn gọi Từ Phàm đến, thuyết minh sơ qua tác dụng, căn dặn mỗi ngày để từng nhóm binh lính vào tu luyện.
- Trọng lực Tụ Linh Trận?
Từ Phàm mờ mịt đi vào trận pháp, muốn thử một lần, kết quả mới vừa vào, to lớn trọng lực sinh ra trực tiếp đè hắn bẹp xuống đất.
- Má ơi!
Tứ chi hắn dán trêи mặt đất, cảm nhận được cỗ linh lực tinh khiết kia, mừng rỡ như điên nói:
- Mạnh như vậy!
Có trọng lực cường đại cùng linh lực bàng bạc như thế, chính là thánh địa tu luyện a!
Vân Phi Dương giao quân vụ cho Từ Phàm quản lý, một mình ngồi trêи cổng thành, Linh Niệm dung nhập vào Tụ Quang Phòng Ngự Trận.
Tương Cần tuyển một mảnh đất trống, bắt đầu kiến tạo một tòa nhà thành một phòng đấu giá.
"A a."
Vân Phi Dương ôm đầu kêu to.
Hơn nửa ngày, hắn một mực nghiên cứu như thế nào cải tạo Tụ Quang Phòng Ngự Trận, nhưng thủy chung không có bất kỳ ý nghĩ gì.
Lý giải của Tiêu Dao Hoàng đối với trận pháp đã lô hỏa thuần thanh, muốn thôi diễn cải biến từ trận pháp của hắn, độ khó có thể nghĩ.
- Ta cũng không tin!
Vân Phi Dương lần nữa ổn định tâm thần, trong thức hải hiện ra lít nha lít nhít trận pháp văn tuyến.
Lấy tính cách tên này, càng khó càng không chịu thua!
Lại qua hai ngày.
Vân Phi Dương tóc tai rối bời nằm rạp trêи mặt đất, cả người rất không tốt.
Quả nhiên, trận pháp do Tiêu Dao Hoàng sáng tạo thật rất khó cải tạo. Trong khoảng thời gian này, hắn chỉ có một chút xíu tiến triển, nhưng đã bị tra tấn đến sụp đổ.
- Huynh không sao chứ?
Lương Âm đi tới, nhìn hắn chật vật như thế, lo lắng hoi.
Vân Phi Dương ngồi xuống, cười nói:
- Nam nhân của muội làm sao có chuyện gì đây.
- Cắt.
Lương Âm lườm hắn một cái.
Vân Phi Dương nói:
- Chiến tranh đã kết thúc, muội cần phải về Đông Lăng học phủ tiếp tục tu luyện mới đúng.
Lương Âm thấp giọng nói:
- Tại học phủ lại không tu luyện gì.
"Hắc hắc."
Vân Phi Dương cười nói:
- Có phải muốn vội vã gả cho ta hay không?
Cái tên đê tiện này, thật muốn hung hăng đánh hắn một quyền.
Lương Âm nguýt hắn một cái, nói:
- Huynh bây giờ là thành chủ, sự việc nhiều như vậy, có thời gian cưới ta sao?
Tính cách nữ hài Điêu ngoa tùy hứng tương đối đơn giản, dù sao cũng đã thổ lộ trước mặt nhiều người như thế rồi, dứt khoát luôn đi cũng không cần che che lấp lấp.
Ta thích huynh, muốn gả cho huynh, như thế nào?
- Quả thật không có thời gian.
Vân Phi Dương nâng cằm lên, nói:
- Phải đợi hết thảy ổn định, bố trí một cái phòng tân hôn thật lớn, đều các muội vào hết mới tốt.
Tên này nói rất vô sỉ.
Lương Âm hừ lạnh một tiếng, trong lòng nổi lên vị chua, quay người rời đi.
- Đừng đi mà.
Vân Phi Dương bắt lấy tay nhỏ của nàng, cười xấu xa nói:
- Tuy tạm thời không có thời gian cưới muội, nhưng chúng ta có thể đàm luận nhân sinh với nhau.
Lương Âm đỏ mặt.
Nàng đã 17, ở độ tuổi này khẳng định đã biết những chuyện cần nên biết.
- Vô sỉ!"
Lương Âm hất tay hắn ra, chật vật bại lui.
"Ai."
Vân Phi Dương lắc đầu.
- Vẫn quá rụt rè.
Hắn lần nữa ngồi xếp bằng tiếp tục nghiên cứu Tụ Quang Phòng Ngự Trận.
Một tháng sau.
Phủ thành chủ được công tượng cải tạo, đã sớm rực rỡ lên.
Khu vực phồn hoa nhất cũng thành lập được một hội trường quy mô khá lớn, Tương Cần còn dựa theo họ Vân Phi Dương mà đặt tên, tên là Phòng đấu giá Vân gia.
Bất quá.
Nàng cũng không nóng lòng công bố tin tức Vũ Sư Đan ra ngoài, một mực đợi Vân Phi Dương ra lệnh.
Từ Phàm dựa vào Trọng lực Tụ Linh Trận huấn luyện từng nhóm binh lính, tuy trận pháp có quy mô không lớn, nhưng vẫn khiến bộ phận binh lính phi tốc đề thăng, chí ít có hơn ba trăm người đột phá đến Vũ Đồ.
Nếu như tiếp tục giữ vững, tin tưởng mấy năm sau sẽ chế tạo ra một quân đoàn Vũ Đồ hùng mạnh.
Từ Phàm ngẫm lại, cảm thấy rung động.
Thử hỏi, toàn bộ quân đoàn có tu vi ít nhất là Vũ Đồ sẽ đáng sợ cỡ nào!
Trong khoảng thời gian này, Thiết Cốt Thành dần dần khôi phục, người dân bắt đầu bận rộn lao động.
Nhưng.
Bình tĩnh cuối cùng cũng bị đánh vỡ.
"Ha ha ha!"
Trêи cổng thành, truyền đến tiếng cười như điên cuồng.
Những binh lính đang huấn luyện và bách tính đang bận rộn làm việc nhao nhao đưa mắt nhìn lại, bọn họ thấy Thành chủ đại nhân đứng trêи thành lâu, không kiêng nể gì mà cười ha hả.
- Thành công, thành công rồi!
Thành công?
Mọi người mờ mịt.
"Ông!"
Phía trêи Thiết Cốt Thành, Tụ Quang Phòng Ngự Trận ẩn tàng đột nhiên xuất hiện, lưu quang lấp lóe, giống như đang tiến hành một loại chuyển biến nào đó.
Vân Phi Dương đứng trêи thành lầu, Linh Niệm điên cuồng tràn vào trận pháp, cải biến văn tuyến vốn có, khiến cho chúng lần nữa nối liền với nhau, hình thành hiệu quả khác biệt dĩ vãng.
- Lôi!
Đột nhiên, hắn hét lớn một tiếng.
"Ầm ầm!"
Trêи không Thiết Cốt Thành, vô số ánh lôi lấp lóe, lại cực tốc phai mờ.
Một tháng thời gian, Vân Phi Dương không chỉ có cải tạo Tụ Quang Phòng Ngự Trận, mà còn bố trí thêm tứ phẩm Ngự Lôi Trận bên trong.
Đây là đại trận liên hoàn, một trận phụ một trận!
Lấy Tụ Quang Phòng Ngự Trận làm chủ thể, Ngự Lôi Trận vốn quy mô nhỏ, hoàn toàn có thể mượn nhờ toàn bộ văn tuyến, mà oanh kϊƈɦ đến mỗi phương vị.
"Ừng ực."
Từ Phàm nuốt một miếng nước bọt.
Vô số ánh lôi vừa mới hiện ra kia, nếu như đánh xuống đến, sợ rằng sẽ sinh ra uy lực rất cường đại!
- Phong ấn!
Vân Phi Dương lần nữa hô to.
Thanh âm vừa mới kết thúc, một cổ khí tức kỳ quái hiện ra bao phủ toàn bộ thành trì.
Võ giả bên trong, dù ngồi xổm ở nhà xí hay đang làm gì khác, nếu bị tức xâm nhập thể nội, cảnh giới bị áp chế, thuần linh hạch bị lực lượng nào đó triệt để phong ấn.
- Sao làm sao có thể?
- Tu vi không còn!
Chúng nhân lộ thần sắc kinh hãi, kêu to.
Thuần linh hạch bị phong ấn, không cách nào cho câu thông. Như vậy, bọn họ và người bình thường không có gì khác biệt.
Vân Phi Dương cười một tiếng, Linh Niệm thao túng trận pháp, quát:
- Giải Ấn!
"Vù vù!"
Khí tức cổ quái cực tốc thu liễm, bỗng nhiên biến mất.
Thuần linh hạch bị phong ấn lần nữa vận chuyển, thuần linh lực tràn vào kinh mạch, thực lực mọi người lần nữa trở về!
- Cái này…
Thiết Cốt Thành, tĩnh mịch im ắng.
Mọi người nhìn về phía Vân Phi Dương, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, bọn họ có thể khẳng định, vừa rồi tu vi hoàn toàn biến mất giờ lại khôi phục, khẳng định có quan hệ với Thành chủ đại nhân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.