Chương trước
Chương sau
Tương Cần ngồi bên dưới cười nói:
- Quản lý sinh ý?
Vân Phi Dương ngồi xuống, ra hiệu Xuân Lan Thu Cúc ngồi xuống.
Hai nữ thụ sủng nhược kinh, phải biết các nàng chỉ là nô tỳ, thân phận không cho phép, cho đến bây giờ đều đứng hầu hạ chủ nhân, nào dám ngồi xuống trước mặt chủ nhân chứ.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngồi đi.
Xuân Lan Thu Cúc chỉ có thể nghe lệnh, nơm nớp lo sợ ngồi xuống, khẩn trương cúi đầu.
Vân Phi Dương nhìn Tương Cần, nói:
- Tương tỷ, Thiết Cốt Thành tiêu điều, ngươi cũng nhìn thấy, ta muốn phát triển nó lớn mạnh, có phương pháp gì mau lẹ một chút không?
Mới vừa rồi còn hô người ta Tương cô nương, mới qua hai câu đã biến thành Tương tỷ, thân cận cũng nhanh quá đi.
Tương Cần cười nói:
- Vân thành chủ, ta chỉ là một người làm ăn, không hiểu nội chính.
- Tốt.
Vân Phi Dương nói vào đúng điểm.
- Ta hỏi cô làm sao kiếm tiền?
Nói cái gì không quan trọng, chỉ cần biết kiếm tiền, vậy đủ rồi.
Tương Cần trả lời.
- Phương pháp kiếm tiền rất nhiều, buôn bán binh khí, đan dược, dược tài, mỗi một thứ đều một vốn bốn lời, Vân thành chủ muốn kiếm tiền , có thể mở các cửa hàng tương ứng trong thành.
Vân Phi Dương nói:
- Tương tỷ, những chiêu kinh doanh này mỗi thành đều có, Thiết Cốt Thành cũng làm, ai sẽ đi đường xa đến đây mua chứ.
Quận trong quận, thành cùng thành, có biết bao nhiêu nhà làm sinh ý.
Hắn không tin có người bỏ gần tìm xa, chạy đến Thiết Cốt Thành mà đồ.
Tương Cần nói:
- Phòng đấu giá Thôi gia thiết lập tại tam tinh Đông Lăng thành, tại sao lại có thể hấp dẫn Võ giả từ lục thất tinh thành, chỉ có một nguyên nhân, bán đồ phẩm chất cao.
Vân Phi Dương gật đầu đồng ý.
- Đúng thế.
Bất quá.
Thứ gì có khả năng hấp dẫn Võ giả, để bọn hắn không ngại đường xa ngàn dặm đến đây?
Đột nhiên, ánh mắt Vân Phi Dương sáng lên, vừa cười vừa nói:
- Tương tỷ, nếu như Thiết Cốt Thành chúng ta tuyên bố ra ngoài bán đan dược gia tăng cảnh giới lại không có tác dụng phụ, ngươi nghĩ thế nào?
Tương Cần khẽ giật mình.
Xuân Lan Thu Cúc cũng ngốc trệ.
Đan dược tăng cao tu vi, các nàng từng thấy tại Phòng đấu giá Thôi gia, nhưng chưa từng nghe nói không có tác dụng phụ!
Cái này rất không có khả năng a.
Vân Phi Dương tiếp tục nói.
- Thế nào?
Tương Cần lộ vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nếu quả thật có đan dược dạng này, một khi truyền ra, tin tưởng sẽ gây ra oanh động to lớn trêи khắp Vạn Thế Đại Lục, Võ giả nhất định chen chúc mà tới!
Thế giới lấy võ làm đầu, tu vi quan trọng nhất, nếu quả thật có đan dược đề thăng cảnh giới mà không có tác dụng phụ, Thiết Cốt Thành khẳng định sẽ bị chen bể!
- Cứ như vậy đi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Tương tỷ định thời gian đi, đấu giá Vũ Sư Đan.
Tương Cần cả kinh hô.
- Vũ…Vũ Sư Đan?
- Đúng thế.
Vân Phi Dương nói:
- Vũ Đồ sau khi phục dụng, có thể ngưng tụ thuần linh hạch, trực tiếp đột phá Vũ Sư.
Phương đan Thần Giới kia không có tên, hắn căn cứ theo đẳng cấp được đề thăng mà gọi Vũ Sư Đan.
Trong đôi mắt đẹp của Tương Cần lóe lên vẻ khó tin.
Đan dược cho Vũ Đồ trực tiếp đột phá Vũ Sư, đại lục này chưa từng xuất hiện loại đan dược thần kỳ như thế nghe.
Làm cái nghề này gặp qua không ít thiên kỳ bát quái của xã hội, cũng qua tay rất nhiều đan dược muôn hình muôn vẻ, có nghe nói qua đan dược có thể đề tăng Vũ Lực, cũng đã nghe nói đan dược giúp Vũ Lực đỉnh phong đột phá đến Vũ Đồ.
Đan dược đột phá Vũ Sư, chưa bao giờ nghe!
Tương Cần tỉnh táo lại, lắc đầu cười nói:
- Vân thành chủ, có chút trò đùa không thể làm loạn.
Nếu như chỉ đột phá Vũ Sư, nàng có lẽ sẽ bán tín bán nghi. Dù sao, từ xưa đến nay, đại lục lưu truyền rất nhiều đan dược cổ quái, có lẽ có thứ mình chưa thấy qua.
Nhưng không có tác dụng phụ, tuyệt không có khả năng!
Căn cứ theo phân tích điều tra của lịch đại học giả, cuối cùng nhận định, tu vi Võ giả cần dựa vào tự thân, dược vật cưỡng ép đề bạt, tất nhiên sẽ mang đến tác dụng phụ.
- Ta không nói đùa.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Tương tỷ tu vi, hẳn có tu vi Vũ Đồ nhỉ?
Tương Cần đắng chát cười một tiếng, đáp.
- Đúng thế.
Nàng chỉ là một người khôn khéo biết làm ăn, không phải một Võ giả thiên phú. Nếu không, sẽ không từ cao tinh thành đến đây.
Vân Phi Dương xuất ra một khỏa Vũ Sư Đan, tiện tay ném qua, nói:
- Cô có thể thử một lần.
Tương Cần tiếp vào tay, cảm nhận được khí thế mênh ʍôиɠ do đan dược tản mát ra, thần sắc hoảng hốt.
Có thể đột phá Vũ Sư hay không, nàng không cách nào kết luận, nhưng từ khí tức mà phán đoán, võ giả phục dùng khẳng định hữu ích vô hại.
Cuối cùng.
Tương Cần nâng tay ném viên đan dược vào trong miệng.
Đan dược vào miệng lập tức hòa tan, mùi thơm ngát truyền đến, để tinh thần nàng run lên một cái.
Cùng lúc đó, dược dịch chảy vào trong bụng, bộc phát ra năng lượng bàng bạc, chúng nó lan tràn bốn phía, trong nháy mắt bao trùm kinh mạch toàn thân.
Sơ qua.
Bàng bạc năng lượng hội tụ thành thủy hà tuôn hướng đan điền, bao phủ Linh Hạch, bắt đầu chuyển hóa thuần linh hạch.
Không qua bao lâu.
Năng lượng bao phủ, tinh hạch bắt đầu vỡ vụn, cũng cuối cùng bị thôn phệ, ngưng tụ ra một khỏa thuần linh hạch cường đại gấp bội so với trước kia!
Tương Cần ngốc trệ.
Bời vì, giờ phút này nàng đã từ Vũ Đồ đột phá đến Vũ Sư, toàn bộ quá trình không đến một khắc đồng hồ!
- Thế nào?
Vân Phi Dương cười nói.
Con ngươi trong vắt của Tương Cần lóe ra vẻ chấn kinh, lẩm bẩm như nói mơ.
- Sao có thể!
Vân Phi Dương cười nói:
- Thiên hạ to lớn không thiếu cái lạ, không có gì không thể.
Do đã trải qua nhiều việc, Tương Cần dần tỉnh táo lại, nói:
- Vân thành chủ, nếu như lấy loại đan dược này ra đấu giá, tất nhiên sẽ có giá trêи trời!
Vân Phi Dương cười nói:
- Phiền Tương tỷ hao tổn nhiều tâm trí vào nó rồi.
Tương Cần ngưng trọng hỏi.
- Loại đan dược này, Vân thành chủ có bao nhiêu?
Vân Phi Dương hơi trầm ngâm, nói:
- Trước đấu giá mười khỏa đi.
Trước đấu giá mười khỏa?
Chẳng lẽ đan dược này hắn còn rất nhiều?
Cũng không phải rất nhiều.
Liễu Nhu và Lương Âm phục dụng hai khỏa, bọn người Diệp Nam Tu phục dụng ba khỏa, bỏ một viên Tương Cần mới ăn, Vân Phi Dương bây giờ còn bảy mươi bốn khỏa Vũ Sư Đan.
Tương Cần nếu như biết, nhất định sẽ xoắn ra quần.
Nhiều Vũ Sư Đan như vậy, nếu như lấy toàn bộ ra đấu giá, sẽ là một khoản tiền lớn đến nổi khó có thể tưởng tượng được!
- Tương tỷ.
Vân Phi Dương nâng cằm nói:
- Nếu như Thiết Cốt Thành chúng ta cách một đoạn thời gian tổ chức một buổi bán đấu giá, lấy Vũ Sư Đan làm chủ, có thể sinh sản ra rất nhiều nghề nghiệp hay không?
Tương Cần đáp.
- Có thể.
- Tuy nhiên…
Nàng chân thành nói:
- Loại đan dược này quá nghịch thiên, sợ có người tâm thuật bất chính, có ý đồ xấu.
Vân Phi Dương đồng ý.
Tồn tại như Vũ Sư Đan một khi truyền đi, các gia tộc tại cao tinh thành trì có lẽ sẽ ỷ vào thế lực, trực tiếp tới Thiết Cốt Thành đoạt.
Tương Cần nói:
- Vân thành chủ, loại đan dược này tốt nhất không nên lấy ra đấu giá, nếu không sẽ liên lụy toàn bộ Đông Lăng Quận.
Nàng không phải kể chuyện cười.
Phải biết.
Từ xưa đến nay, bao nhiêu người có chí bảo bị tan nhà nát cửa.
Giá trị của Vũ Sư Đan gần như chí bảo, nếu như kinh động các cường giả đại gia tộc, lấy thực lực Đông Lăng Quận hiên jtaij, căn bản không có cách chống lại.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Quả nhiên có một số việc, không phải muốn đơn giản như vậy.
"Xoát."
Hắn đứng lên, nói:
- Tương tỷ, ngươi cứ trù bị đấu giá Vũ Sư Đan đi, còn lại giao cho ta.
Tương Cần lắc đầu.
Mình đã nói tiền căn hậu quả mà hắn vẫn muốn tiếp tục bán.
- Đúng rồi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Vũ Sư Đan cô vưa ăn viên kia không phải miễn phí a, coi như một năm bổng lộc của cô đi.
Tương Cần im lặng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.