Trêи cổng thành.
Nữ hài kia khóc, rốt cục nói lời trong lòng mình ra.
Câu nói này.
Vốn nên nói ra tại Cổ Chiến Trường.
Nhưng, bởi vì thẹn thùng, thủy chung không dám mở miệng. Bây giờ, mắt thấy Vân Phi Dương thụ thương, tim nàng như bị đao cắt, rốt cục vứt bỏ hết thảy, lớn tiếng hô to.
Vân Phi Dương nghe vậy, nhất thời mộng.
Hiển nhiên.
Hắn cũng không ngờ, cô bé này lại đột nhiên chủ động.
Lương Âm khóc nói:
- Vân Phi Dương, ta hối hận, ta không nên bội ước, chàng nguyện ý cưới ta không?!
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi hơi giương lên, gian nan nở nụ cười, nói:
- Nguyện ý!
Không phải hắn đang chờ mong sao.
Ngu ngốc mới không nguyện ý!
Nói thật, trong thời khắc mấu chốt này, một cô gái thổ lộ với nam nhân mình yêu, sự việc này lãng mạn cỡ nào.
Hết lần này tới lần khác, có binh lính địch quân sát khí đằng đằng, triệt để phá hư sự lãng mạn ấy.
- Giết! Giết!
Binh sĩ ùa lên.
Lương Âm thấy thế, hoa dung thất sắc, vội muốn nhảy xuống.
Nhưng.
Khi nàng vừa động, tâm thần run lên bần bật, cánh tay phải dần dần hiện ra một đầu văn tuyến tản ra kim quang!
Văn tuyến Thần Cách!
Cùng lúc đó, cánh tay phải Vân Phi Dương cũng hiện ra văn tuyến, cũng lấp lóe kim quang óng ánh.
- Đây là cái gì?
Thần sắc Lương Âm ngốc trệ.
Theo Thần lực Vân Phi Dương dần ngưng tụ, đầu Thần Văn trêи cánh tay nàng lấp lóe kim quang, từ ảm đạm dần trở nên sáng chói, như bị đối phương cảm nhiễm!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651780/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.