Kỵ binh thúc ngựa đến, như ý thức được trêи cổng thành có cung tiễn thủ, nhao nhao giơ thuẫn bài.
Lâm Chỉ Khê bỗng nhiên nhớ đến thời điểm diễn luyện trêи bàn cát, Vân Phi Dương cũng mệnh kỵ binh lấy phương thức này, ngăn mưa tên của cung tiễn thủ, cuối cùng dẫn chính mình thua cuộc.
- Tới đi, tới đi.
Vân Phi Dương ɭϊếʍ ɭϊếʍ đầu lưỡi, ánh mắt lấp lóe ánh sáng.
Hắn đã thật lâu không có thể nghiệm qua cảm giác hưng phấn chỉ có trêи chiến trường mới có thể hưởng thụ được.
- Đạp đạp.
Kỵ binh địch quân lao vụt đến.
Rất nhanh, chiến mã xông lên nhanh nhất, một chân bước vào Kinh Thiên Bạo Tạc Trận, kỵ binh kia chỉ cảm thấy trước mắt lóe ra ánh sáng chướng mắt.
Bành
Tiếng nổ vang lên vang vọng.
Lực trùng kϊƈɦ cự đại nổ bay mấy chục tên kỵ binh bốn phía, mưa máu bạo phát, mảnh vỡ bay loạn!
Đây chỉ mới bắt đầu.
Bời vì vẻn vẹn chỉ qua một lượt hô hấp, lại có kỵ binh bước vào trận.
Bành!
Bành bành!
Hơn mười đại trận bị phát động, chiến trường ngoài cửa thành không ngừng lấp lóe ánh sáng.
Trong khoảnh khắc, gần 500 kỵ binh bị tạc chết, đội ngủ phía sau bị tác động ngã ngựa, máu tươi dung nhập bùn đất, mảnh vỡ cùng ngũ tạng lục phủ tản mát bốn phía, tràng diện mười phần khủng bố, nhìn rất buồn nôn.
Đây chính là chiến trường.
Tê!
Tiếp tục nổ tung quấy nhiễu chiến mã, chúng nó ngẩng mình phát ra tiếng tê minh, hoảng hốt chạy loạn.
Càng loạn, càng phát động nổ tung trận.
Cứ như thế, số
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651769/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.