Thời điểm Lương Âm giác tỉnh trong Xích Viêm Động bộc phát ra một chút Thần lực, Vân Phi Dương hấp thu được, Thần Cách văn tyến đạt đến trạng thái đỉnh phong.
Thậm chí mạnh hơn dĩ vãng một chút.
Cơ Viêm lúc này chộp vào tay phải Vân Phi Dương, quả thực muốn chết.
Bất quá.
Ngay lúc hắn chuẩn bị không tiếc vận dụng át chủ bài, cũng muốn đánh bay tên công tử cuồng vọng trước mặt, một đạo thanh âm lãnh lệ truyền đến:
- Dừng tay.
Nghe tiếng, Cơ Viêm quay đầu nhìn lại thì thấy Tương Cần từ trong đi ra, sắc mặt nàng băng lãnh, nói:
- Nơi này là nơi bán đấu giá, không phải địa phương để các ngươi ẩu đả.
- Không nghĩ tới nàng lại ở chỗ này!
Cơ Viêm dường như rất kiêng kị Tương Cần.
Hắn thu hồi Tử Viêm, sau đó thả tay Vân Phi Dương ra, cười nói:
- Tưởng tiểu thư, ta chỉ đùa với tiểu tử này một chút, không có đánh nhau a.
"Hưu."
Vân Phi Dương cũng thu thần lực về.
Hắn nói thầm:
"Thân phận nữ nhân này chắc không chỉ là tổng quản Thôi gia thuê thôi đâu."
Tương Cần đứng trước mặt hai người, nói:
- Người tiến vào phòng đấu giá Thôi gia đều là khách quý, tiểu nữ không hy vọng phát sinh việc không thoải mái.
Cơ Viêm cười nói:
- Bản thiếu nhớ kỹ.
Nói xong phất tay.
- Chúng ta đi thôi.
Mấy tên hạ nhân Cơ gia vội vàng đi theo, nhưng trước khi đi đều trừng Vân Phi Dương một chút, giống như muốn ghi nhớ hắn.
"Hô."
Sau khi đám người rời đi, Cao Viễn Chúc mới thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-than-yeu-nghiet/1651726/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.